Cố Mạn Mạn lại bị té xiu, mắt nhắm lại không có chút phản ứng nào.
"Mạn Mạn, tỉnh, tỉnh!"
Mộ Thừa Huyền ôm cô ta vào lòng, lo lắng gọi.
"Bệnh nhân khẳng định là bị thiếu máu nên mới bị ngất đi lần nữa... phải lập tức truyền máu ngay."
Bác sĩ nhanh chóng chạy đến, dựa trên kinh nghiệm trước đây của cô ấy, nghiêm túc nói.
"Vậy thì còn chần chờ gì nữa, mau truyền máu cho nó đi!"
Lương Ngọc Nghi xúc động hét lên,
"Bà đừng có gấp, trước khi sắp xếp việc truyền máu, tôi phải nhờ y tá xác nhận lại xem có đủ lượng máu trong ngân hàng máu hay không
đã." Bác sĩ nói xong liền nói với y tá bên cạnh: "Đến ngân hàng máu hỏi xem
có lượng máu phù hợp với nhóm máu của bệnh nhân còn bao nhiêu."
Lương Ngọc Nghi tiến lên ngăn lại, chỉ vào Lệ Vãn Ca sắc mặt còn đang tái nhợt, bà nói với vẻ đương nhiên: "Có gì mà cần phải xác nhận chứ, cô ấy không phải là kho máu có sẵn sao, nếu không thi để cô ấy ở
lại đây làm gi?"
"Không được!"
Bác sĩ kiên quyết từ chối: "Trước đó, người hiến máu đã mất rất nhiều máu, thể trạng đã rất yêu rồi. Tinh trạng so với bệnh nhân cũng không khá hơn là bao, nếu lại hiến máu thì tính mạng sẽ gặp nguy hiểm."
"Mệnh của cô ta cứng như vậy, không chết được. Còn con gái nuôi của tôi thì không thể trì hoãn được. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến bệnh viện của các người đóng cửa!"
Lương Ngọc Nghi uy hϊếp.
"Tôi sẽ không hiến máu cho cô ta nữa!"
Lệ Văn Ca kiên quyết tỏ rõ thái độ của mình.
Cô cảm thấy Lương Ngọc Nghi quá mức nực cười, thậm chí còn nực
cười hơn so với trước đây, không chỉ nực cười, mà còn đáng sợ hơn!
Vì mất máu quá nhiều mà môi cô đã trở nên tải nhợt, cả người không còn chút sức lực nào, nhưng vẫn kiên cường đứng dậy, bước đến trước mặt Mộ Thừa Huyền, cười nhạo, nói: "Yên tâm đi, mạng của cô giáo Cố còn dẻo dai hơn mạng của tôi rất nhiều. Không chết được đâu, không cần phải gấp gáp như vậy. "
Mộ Thừa Huyền quay đầu lại, dùng ảnh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lệ Vãn Ca, sau đó ra lệnh cho các bác sĩ và y tả: "Đừng trì hoãn nữa, dùng mảu của cô ấy."
"Nhưng nếu cử tiếp tục như vậy, Lê tiểu thư nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cô ấy..."
"Đây là em gái của người phụ nữ tôi yêu nhất, là trách nhiệm của tôi,
tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì. Còn cô ấy..."
Người đàn ông dừng lại vài giây, giọng nói lạnh lùng như băng: "Chẳng qua chỉ là một cái bình hoa có vải phần nhan sắc, chết thì chết, tôi sẽ hoàn toàn trảch nhiệm."
Trái tim Lê Văn Ca đột nhiên thất lại, đau đến run rẩy.
Chưa bao giờ, cô cảm thấy hận người đàn ông này giống như lúc này.
Mạng của Cố Mạn Mạn thì đáng giá, còn mạng của cô thi không đáng giá sao?
Mặc dù hắn không có chút tình cảm nào với cô, thì có tư cách gì mà dễ dàng can thiệp đến sống chết của một người như vậy?
"Rất xin lỗi, Lê tiểu thu, lệnh của Mộ tổng, chúng tôi không dám không
nghe."
Nhìn thấy các bác sĩ và y tá đi đến gần minh, Lê Văn Ca kháng cự, nhưng sau đó lại từ bỏ, lại vì thân thể quá yếu, cơ bản muốn đúng thắng cũng không được, trực tiếp ngã xuống đất.
"Tránh ra, các người không được bắt nạt mami tôi!"
Ở ngoài cửa, Mộ Tiểu Bao đột nhiên lao vào, giang hai cánh tay mũm mĩm nhỏ bé của mình ra, che chở trước mặt Lê Văn Ca.
"Tiểu Bao, làm sao cháu lại chạy tới đây?"
Lương Ngọc Nghi kinh ngạc nhìn cháu trai bảo bối của mình.
"Là tôi đưa thắng bẻ tới đây."
Một giọng nói cà lơ phất phơ ngay cửa phòng vang lên.
"Kiều Tư Nam!"
Mộ Thừa Huyền hung ác liếc nhìn người đàn ông, lạnh lùng chất vấn Lê Vān Ca đã ngã trên mặt đất: "Cô gọi cứu binh đến."
Ha ha, người phụ nữ này, quả nhiên đùng là người của Kiều Tư Nam, nhanh như vậy đã nghe được tin tức mà chạy tới đây.
Lê Vân Ca bị mất máu quá nhiều, trước mắt là một mảnh màu đen, dạ dày cũng cảm thấy cuồn cuộn, rất là khó chịu, không có sức lực để giải thích nữa.
"Không, là tôi nhận được cuộc gọi từ con trai của anh, nói là muốn
giới thiệu vợ cho tôi. Tôi tự nghĩ rằng chuyện tốt như vậy đến tay,
đương nhiên không thể bỏ qua, liền vội vàng chạy qua đây."
Sau khi Kiều Tư Nam cười như không cười, hất cầm về phía Mộ Tiểu Bao: "Này nhóc, vợ của chủ đâu? Chú thầy hai người phụ nữ xinh đẹp này, ai cũng đều rất hấp dẫn, chủ nên chọn ai đây?"
Câu nói của Kiều Tư Nam khiến mọi người trợn tròn mắt.
Mộ Thừa Huyền cứng nhắc chất vấn đứa con ngoan của mình: "Mộ Tiểu Bao, con đang làm gi vậy?"
Mộ Tiểu Bao phớt lờ Mộ Thừa Huyền, tỏ vẻ tinh ranh với Kiều Tư Nam: "Chủ đẹp trai, châu muốn giới thiệu cô giáo Cố cho chủ, sau đó để lại mami lại cho daddy. Nhưng nếu daddy da không biết quý trọng mami như vậy, thì tiện nghi cho chú rồi. Mau đưa mami cháu về làm vợ chủ đi. Dù sao daddy cũng không cần. "
"Mộ Tiểu Bao!"
Mộ Thừa Huyền hoàn toàn tức giận.
Hắn vẫn ôm Cố Mạn Mạn trong ngực, nhưng sự chủ ý lại không còn ở trên người Cố Mạn Mạn nữa.
"Daddy oi, sao daddy lại không vui ạ, không phải daddy không thích mami lắm sao, Tiểu Bao đã giúp daddy tìm một chỗ tốt cho mami. Sau này, mami sẽ không bao giờ làm phiền daddy nữa. Daddy thấy Tiểu Bao giỏi không?"
Mộ Tiểu Bao nói một cách đầy tự hào, sau đó nắm lấy tay Lê Vân Ca, tận tình an ủi: "Mami đừng buồn, chủ đẹp trai này, con đã nhìn rất kỹ rồi. Một chút cũng không kém daddy, mami cứ yên tâm làm vợ chủ ấy, sau này mami vẫn là mami của con, chủ đẹp trai sẽ là người cha thứ hai của con... Oa, quá hoàn hảo!"
"Này..."
Lê Văn Ca một lần nữa bị kinh ngạc bởi mạch suy nghĩ của Tiểu Bao.
Cô cũng không rõ lắm, liệu có phải đứa bé này cố ý nói như vậy để ra mặt thay cô hay không.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận đến mức muốn nổ tung của Mộ Thừa Huyền, thật là quá hạnh phúc rồi!
"Không thành vấn đề. Từ giờ trở đi, mami của con vẫn là mami của con, còn chủ chính là người cha thứ hai của con... Đừng lo lắng, người cha thứ hai của con nhất định cố gắng cày cuốc mỗi ngày, tranh thủ ba năm sinh hai đứa, sinh cho con một đàn em trai và em gái."
Kiều Tư Nam e sợ thiên hạ không loạn, tiếp lời Mộ Tiểu Bao.
Han đi tới trước mặt Lê Văn Ca, quỳ một goi xuống, dễ dàng bể cô lên: "Một bảo bối tốt như vậy, tôi lại nhặt được. Người khác không đau, tôi đau."
Trước đây, Lệ Vân Ca vì sợ Mộ Thừa Huyền tức giận nên đã có thái độ
lạnh nhạt với Kiều Tư Nam.
Lần này, cô không nghĩ như thế nữa.
Nên không có kháng cự, trái lại còn vòng tay qua cổ hắn, giống như Cố Mạn Mạn đã ôm lấy Mộ Thừa Huyền, nói với Kiều Tư Nam: "Vậy thì Kiều nhị gia phải ôm bảo bối như tôi đây thật chắc. Nếu mất rồi thì sẽ không tìm lại được đâu. Nửa đời còn lại của người ta, liền giao cho
Kiều nhị gia! "
Mộ Thừa Huyền đã hoàn toàn mất kiểm soát, hắn giao Cố Mạn Mạn trong lòng cho bác sĩ, gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ âm trầm, chắn trước mặt Kiều Tu Nam.
"Trả cho tôi."
Hắn vươn tay ra trước mặt Kiều Tư Nam, giống như muốn lấy lại món đồ thuộc về mình.
"Khó mà làm được, cô ấy là của tôi, anh không nghe thấy sao, nửa đời còn lại của cô ấy, đã muốn giao cho tôi."
"Tôi muốn máu của cô ấy!"
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền lạnh như băng, lời nói cũng rất tàn
nhẫn.
Kiều Tư Nam nhận được người phụ nữ đang nằm trong vòng tay minh đang đơ người ra.
Vẻ đau đớn trên mặt, bị thương cùng khổ sở, không thể nào giấu được. "Tôi còn nghĩ rằng Mộ tổng muốn cướp người của tôi đi, không nghĩ tới
thứ anh nhìn trúng lại là máu của cô ấy..."
Người đàn ông mim cười, ảnh mắt trở nên lạnh lùng, nói với Mộ Thừa Huyền: "Anh không coi cô ấy là người, tôi cảng muốn xem cô ấy là trân bảo "
"Kiểu Tư Nam..."
Đôi mắt ướt sũng của Lê Vãn Ca nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt.
Những lời này, mặc kệ là hư tình giả ý, đều thực sự khiến cô cảm động.