Lê Văn Ca quay đầu nhìn lướt qua Mộ Tiểu Bao, cậu bé ngủ rất ngon, cô nín thở, đứng dậy rời khỏi phòng.
Cô không biết người gửi tin nhắn cho cô là ai, nhưng dựa vào cách nói chuyện của đối phương, chắc hẳn đã biết tất cả, chuyện này thực sự quá nguy hiểm rồi!
Cho nên cô nhất định phải lập tức đến cải địa chỉ này mới được, trước khi giông tố nổi lên, phải làm rõ người đứng sau màn là ai mới được!
"Lê tiểu thư, đã trễ như vậy rồi, cô còn đi đâu vậy?"
Má Lâm vừa lúc vội vàng đi xuống lầu, liền đυ.ng phải cô, có chút tò mò, hỏi.
"Tôi... Tôi có chuyện gấp, cần phải đi ra ngoài một lát."
Lê Văn Ca không làm gì xấu, nhưng lại có chút chột dạ, không dám nói nhiều với má Lâm.
"Mộ tổng đã từng dặn tôi chăm sóc cô thật tốt, ngài ấy đi tìm Cổ tiểu
thư, vẫn chưa về... Đêm nay cô tạm thời ngủ lại chỗ cô ngủ trước đó đi,
tôi dẫn cô qua, có được không?"
Má Lầm nhận được mệnh lệnh của Mộ Thừa Huyền, cũng không dám thả lỏng, ngăn cản trước mặt Lê Văn Ca.
"Không cần, tôi thật sự có việc, mà Lâm đi ngủ trước đi, tôi đã lớn như vậy rồi, ít nhất cũng phải có quyền tự do của riêng mình chủ, má Lâm thấy có đúng không nào?"
Giọng điệu Lê Văn Ca cương quyết thêm mấy phần.
Cô không ngu, hiểu từ "chăm sóc" trong miệng má Lâm không phải là thật sự "chăm sóc" mà là giảm sát.
Nhưng bây giờ, tình huống rất khẩn cấp, cô thực sự không quan tâm được nhiều như vậy...
"Chuyện này..."
Bản tỉnh mà Lâm vốn dĩ rất lương thiện, cũng biết Lê Văn Ca nói rất có đạo lý: "Vậy tôi chỉ có thể nói tình hình cụ thể với Mộ tổng, cô là thanh niên, tôi là một bà giả, đương nhiên không thể ngăn cản được, nếu có chuyện gấp thi cô cứ đi trước đi!"
Nói xong, bà ấy chủ động nhường đường cho Lê Văn Ca,
"Cảm ơn mẹ Lâm, bà luôn tốt như vậy."
Lê Vân Ca hôn má Lâm đầy cảm kích, trong lòng rất cảm động.
Năm đó, cô đến Mộ gia, cô đơn một mình ở Mộ trạch, đám người làm đều là chó cây thế chủ, nhìn thấy Mộ Thừa Huyền và Lương Ngọc Nghi không chào đón cô, nên cũng hay ức hϊếp cô trong bóng tổi.
Chỉ có má Lâm là chăm sóc cô khắp nơi.
Có cơ hội cô nhất định phải cảm ơn má Lâm thật tốt mới được.
Mộ trạch nằm trong khu biệt thự cao cấp ở ngoại thành, đêm khuya, không dễ bắt xe.
Khi Lê Văn Ca đang lo lắng nên làm cái gì bây giờ, thì vừa ra khỏi cửa biệt thự, liền nhìn thấy có một chiếc xe màu đen đang đứng đợi.
"Có phải Lê tiểu thư không, mời lên xe, tôi chờ cô lâu rồi."
Tài xế bước xuống xe, cung kinh nghênh đón Lê Văn Ca.
"Anh là ai, sao biết tôi muốn đi ra ngoài?"
"Lê tiểu thư không cần hỏi nhiều như vậy, đi theo tôi lên xe, tôi chở CÔ đến điểm đến là được rồi."
Sau khi tài xế nói xong, đọc lên một cái địa chỉ.
Cái địa chỉ này vừa đúng là cái cô vừa mới nhận được.
Liền cảm thấy bất an.
Xem ra, người đứng phía sau giống như là một người chơi rất lão luyện, thành thạo, điêu luyện điều khiển hết tất cả mọi chuyện, mà cô chỉ là một nhân vật trong trò chơi mà thôi, nhìn như vui sướиɠ nhảy
nhót, nhưng thực ra là thằng hề trong mắt người khác! Xe chạy nhanh trên đường lộ quanh núi, cuối cùng dừng ở cửa một câu lạc bộ.
"Tiên sinh của chúng tôi đang ở trên lầu chờ cổ, cô tự mình đi vào đi."
Tài xế ga-lăng mở của ghế sau cho Lê Văn Ca.
Cô hít một hơi thật sâu rồi bước xuống xe, trên đường đi, nắm chặt tay, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Câu lạc bộ này cô chưa từng nghe qua,
Nhìn cách bài trí và vị trí cũng rất điệu thấp, chắc là chi phục vụ những quan chức cấp cao, nhân viên ở đây tuyệt đối sẽ không để lộ ra bất cứ tin tức gi của hội viên,
Lê Văn Ca được dẫn tới một căn phòng ở tầng cao nhất, cả tầng lầu cũng chỉ có một căn phòng này.
Trong phòng, ảnh sáng lờ mờ, vừa đủ lạnh... một bóng người cũng không có.
Cô căng thẳng đến cực điểm, ảnh sáng màu đỏ sậm, làm bật lên làn da trắng của cô, trong bầu không khí kỳ lạ này lại để toát lên sự mờ ám.
Chỗ này, nhìn như thế nào cũng thấy giống với những chỗ kia.
Cô giống như một món đồ ăn được đưa vào miệng con thú honag, một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì, không cần nói cũng biết."
"Có... có ai không?"
Lê Văn Ca căng thẳng đầu óc, cấn thận nhìn xung quanh.
Không có tiếng trả lời lại.
"Nếu như anh có thể nghe thấy tôi nói chuyện, xin anh hãy trả lời lại cho tôi biết, cải tin nhắn mà anh gửi cho tôi là có ý gi?"
Lê Văn Ca nói rõ ràng từng câu từng chữ.
Nếu đã tới rồi, cô cũng đã chuẩn bị chu đáo cả rồi, mục đích chỉ có một, chính là biết rõ đối phương là ai.
"Cô rất đúng giờ."
Trong góc tối vang lên một giọng nói.
Chỉ là giọng nói này, giống như đã dùng máy đổi giọng.
Lê Vân Ca không cách nào phân biệt được đối phương là ai, chỉ có thể xác định đối phương là một người đàn ông.
"Anh là ai, là đàn ông thì thẳng thắn một chút, trốn ở trong góc, còn
dùng máy đổi giọng để nói chuyện, thì sao tính là đàn ông được?"
Cô sợ hãi đến cực điểm, nhưng vẫn răng chống cự lại, muốn dùng phép khích tướng (*), để người đàn ông này hiện thân.
(*) Khıêυ khí©h để người khác tức giận
"Người phụ nữ thông minh đều biết cách đối phó một người đàn ông, đáng tiếc chiêu này, đối với người đàn ông như tôi lại không có tác dụng."
Phương hướng phát ra âm thanh lại thay đổi.
Lần này là sau lưng Lê Văn Ca.
Ngay khi cô muốn xoay người lại xem, đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ của cô, toàn bộ cơ thể đều dựa vào ngực người đàn ông kia.
Lên Văn Ca nổi hết cả da gà, hồn đều bị đánh bay đi.
"Thả lỏng, tôi sẽ không làm cô bị thương, nếu như tôi muốn hại cô, thì đã không ra tay cứu cô rồi, ngay lúc thân phận có bại lộ, liền bị Mộ đại thiếu gia chặt làm trăm mảnh, không phải sao?"
Giọng người đàn ông khàn khàn, đã cố ý thay đổi giọng nói nhỏ bên tai
cô.
Hắn kéo cô đển tấm kính sát sàn trải dài trước mặt, ngón tay thon lướt qua gương mặt trắng nõn, mềm mại gần như hoàn mỹ của cô, cười như không cười, nói: "Gương mặt này thật xinh đẹp nha, bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ điên loạn vì nó, cái gương mặt này nhất định đã tổn không ít tiền, đúng không?"
"Rốt cuộc anh là ai, anh thần thần bí bí như vậy là có mục đích gi?"
Lê Văn Ca vi phải dựa vào trong lòng người đàn ông phía sau nên không dám lộn xộn.
34
Cô nhìn thấy từ trong của kinh sát sàn là người đàn ông rất cao, thân hình hoàn mỹ, chỉ là gương mặt kia đã bị chiếc mặt nạ che khuất, không thể nào tìm ra thân thân của hắn được.
"Tôi có mục đích gì không quan trọng, quan trọng là cô có mục đích gì?"
Người đàn ông không trả lời mà hỏi ngược lại, nở nụ cười rất hấp dẫn.
"Anh đã biết thân phận của tôi, tôi cũng không cần thiết đầu đá với anh nữa, anh cảm thấy một người mẹ, bất chấp nguy hiểm bỏ từ địa ngục lên là vì cải gi?"
Lòng Lê Vân Ca như tro tàn, lạnh nhạt nói.
Trở về chỉ có một mục đích đó chính là con của cô, mạng sống của cô!
Người đàn ông thần bí bố trí một cái bẫy tinh vi như vậy, chắc hẳn đã sớm xác định được cô chính là "Lê Văn Ca", cô đương nhiên cũng không cần giấu giếm nữa.
"Cô... cô thật sự là cô ấy?"
Giọng nói của người đàn ông hoàng sợ hơn mức bình thưởng.
Mặc dù không nhìn thấy được biểu cảm của hắn, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự kích động đó.
Chuyện này đến lượt Lê Vãn Ca trợn tròn mắt.
Cô nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận thăm dò, nói: "Chằng lẽ anh không biết tôi là ai?"