Chương 42: Trở thành mami thật sự của con

Chiếc xe chạy từ từ trên con đường hướng tới bệnh viện.

Mộ Thừa Huyền lấy điện thoại ra: "Giang Hải sắp xếp kiểm tra AND, tôi muốn xác nhận một số thủ."

Nếu như Lê Lạc An thật sự là kẻ sát nhân đó vậy thi ADN của hai người đó nhất định sẽ khớp với nhau.

So với việc đoán đi đoán lại chi bằng dùng cách trực tiếp nhất có được

đáp án.

"Daddy, bố muốn xác nhận thử gi?"

Mộ Tiểu Bao ngång khuôn mặt đáng yêu hỏi hẳn.

"Chuyện của người lớn con nít đừng hỏi nhiều."

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng nói.

"Tiểu Bao không phải là con nít! Tiểu Bao đã là người lớn hơn năm tuổi rồi!"

Mộ Tiểu Bao hai tay chống nạnh không vui mà kháng nghị.

Chớp mắt một cái đã năm năm rồi.

Nhớ tới ngày đó ôm con trai đi ra khỏi bệnh viện, dường như đã cách cả thế kỷ.

Ngày hôm đó mưa rất lớn cậu nhóc được bọc kín trong tấm tā, người còn chưa lớn bằng cánh tay của anh, khóc lóc thảm thiết.

Anh hận kẻ gϊếŧ người đó, hận không thể nghiền nát vụn cô ta.

Nhưng anh yêu con trai của bọn họ, rất rất yêu.

Tiểu Bao là vì anh mới không có mẹ.

Nhiều năm như vậy không ai hiểu rõ hơn anh, tên nhóc này khát vọng tình yêu của mẹ đến mức nào

Vì vậy anh rất ấy náy.

Cũng đã thử tìm một người phụ nữ bù đắp phần tình yêu của mẹ đã bị thiểu đó cho Tiểu Bao.

Nhưng cuối cùng đều vì một nguyên nhân nào đó mà không thành công.

Cho dù là Tiểu Bao hay là chính anh đều rất kháng cự.

Lê Lạc An là người duy nhất anh và Tiểu Bao đều không bài trừ.

Bàn tay lớn của anh nhẹ nhàng xoa cái đầu mềm mại của Tiểu Bao khẽ hỏi: "Có muốn Lê mami của con trở thành mami thật sự của con không?"

Mộ Tiểu Bao vừa nghe vui mừng đến mức sắp bay lên.

"Muốn, Tiểu Bao nằm mơ cũng muốn. Daddy cuối cùng cũng nghĩ thông rồi à? Quyết định lấy Lê mami sao? Yeah yeah yeah... Bác Vương lái nhanh một chút, Tiểu Bao sắp có mẹ rồi."

Lão Vương vừa nghe vậy cảng đạp mạnh ga.

Chiếc xe chạy tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất để tới bệnh viện.

Mộ Tiểu Bao giống như con thỏ vậy, quen đường quen lối mà chạy tới phòng bệnh của Lê Văn Ca.

Mộ Thừa Huyền đi theo phía sau, không nghiêm túc như ngày thường mà mặc cho tên nhóc chạy đi.

Tâm trạng của anh có chút đắn đo.

Một mặt hy vọng Lê Lạc An là Lê Lạc An, không liên quan tới kẻ gϊếŧ người đó.

Một mặt khác lại không thể khống chế kỳ vọng vào cái gì đó.

Chậc, trước tiên không quan tâm nhiều như vậy nữa, lát nữa sẽ đưa cô đi làm xét nghiệm ADN.

Mộ Thừa Huyền suy tính như vậy ở trong lòng, nhưng lại nhin thấy con

trai dáng vẻ thất vọng mà đi ra khỏi phòng bệnh.

"Sao vậy?"

Chương 42: Trở Thành Mai Thật Sự Của Con

Anh hỏi.

"Chị y tá nói mẹ đã đi rồi."

Cậu nhóc củi cái đầu nhỏ xuống, khuôn mặt giống như chiếc bánh bao nhãn thành một cục.

"Đi rồi?"

Mộ Thừa Huyền rõ ràng không tin, bước nhanh đi vào phòng bệnh.

Phòng vậy quả nhiên trồng không, sớm đã không có người nữa.

"Mộ tiên sinh, Lê tiểu thư bảo tôi nói lại với anh, cô ta phải rời khỏi Bắc Thành một thời gian." chút việc gấp

Cô y tá nhìn người đàn ông về mặt tại mét, dè dặt nói.

"Cô ta đi bao lâu rồi?

"Hôm nay vừa sáng đã đi rồi, đi rất vội, tôi hình như tiểu thu giống như phải đi tới sân bay." nghe thấy Lê

"Sân bay?"

Người phụ nữ đảng chết, không phải là thật sự cô đi gặp mặt Kiều Tư

Nam rồi chứ?

Sắc mặt của anh âm lạnh đến đáng sợ.

Anh nắm chặt bàn tay, cảm thấy sự sỉ nhục chưa bao giờ có.

Chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám chơi đùa anh như vậy.

Lê Lạc An, cô chết chắc rồi!

Bên này Lê Vãn Ca dùng tốc độ nhanh nhất để tới New York.

Dưới sự giúp đỡ của Steven, hành tung của cô hoàn toàn được che giấu, không ai có thể điều tra ra được.

Cô dựa theo địa chỉ mà Lâm Mạt Bắc gửi cho cô, đến được bệnh viện nhi đồng ở đó.

"Lâm ca, Hân Hân Hân Hân thể nào rồi?"

Lúc nhìn thấy Lâm Mạt Bắc, mặt của Lê Vân Ca hoàn toàn trắng bệch. Cơ thể cũng không kiềm chế được mà mềm nhũn, nước mắt lập tức không kim chể nổi nữa mà chảy ra,

Vốn nghĩ tất cả đều rất thuận lợi, cho đến tối hôm qua nhận được điện thoại của Lâm Mạt Bắc nói rằng Hân Hân đột nhiên lên cơn sốt, chưa biết sống chết thế nào.

Hân Hân của cô giống với Tiểu Bao, đều là tính mạng của cô.

Cái gì cũng không lo được nữa, liền chạy tới ngay trong đêm.

"Tình hình không được tốt lắm, em phải chuẩn bị tâm lý."

Lâm Mạt Bắc đỡ lấy vai cô, đôi mắt vi thức cả đêm mà đỏ ngầu,

Hân Hân là tính mạng của Lê Văn Ca, sao có thể không phải là tính mạng của anh chứ?

Năm đó hai người họ đưa Hân Hân từ cô Nhi viện Hữu An tới New York, cô bé gầy đến mức đáng sợ, ảnh mắt lờ đờ, không khóc cũng không ồn.

Bọn họ đều cho rằng bọn họ sẽ không thể nuôi sống con bé được.

Mấy năm nay bọn họ đã tốn rất nhiều tâm huyết, dùng tình yêu sâu đậm chữa lành từng chút từng chút cho cô bé.

Cô bé trưởng thành từng ngày, thông minh lại đáng yêu, trở thành tình

yêu nhỏ đáng giá nhất của họ.

Bây giờ lại sắp đối mặt với nguy hiểm bị mất đi.

Đừng nói tới Lê Văn Ca, mẹ ruột của Hân Hân, mà ngay cả anh, người bố trên danh nghĩa cũng không cách nào chịu đựng nổi.

"Hai người đừng quá bi quan, tôi đã mời bảc sĩ khoa nhi giỏi nhất Newyork tới cứu chữa, Hân Hân nhất định sẽ không sao đâu."

Bác sỹ nhin hai người đau buồn tới cực điểm, bình tĩnh an ủi.

Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra.

Lê Vãn Ca muốn xông vào nhìn con gái mình nhưng bị bác sĩ ngăn lại.

"Cô bé bây giò tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm tới tính mạng, sẽ được đưa vào ICU ngay lập tức, hai người vẫn không thể vào thăm."

"Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi? Tại sao... tại sao lại đột nhiên lên cơn sốc?"

Lê Văn Ca tâm trạng kích động mà nắm lấy tay bác sĩ, mấy lần đều

cảm thấy sắp không chịu nổi nữa.

"Con gái của cô mắc bệnh tim hiếm gặp, thời kỳ đầu không thể phát hiện, theo sự tăng trưởng của tuổi tác, chứng bệnh sẽ càng rõ ràng. Cơn sốc chỉ là một trong những triệu chứng, này có lẽ còn có choáng ngất, thậm chí tim còn ngừng đập, vân vân... Tóm lại rất phiền phức."

"Tim ngừng đập?"

Lê Văn Ca chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể nặng nề ngã xuống.

"Vän Cal"

Lâm Mạt Bắc kịp thời để lấy cô, chau mày mà hỏi bác sĩ.

"Có cách nào cửu chữa được không?" . Tiên Hiệp Hay

"Chi có một cách."

"Cách gì? Chỉ cần có thể cứu người, tiền không là vấn đề."

Steven hai tay bỏ vào túi áo an ủi nói.

"Cuống rốn."

Lê Vãn Ca rất khẳng định mà lắc đầu,

Lúc đó cô có thể giấu Mộ Thừa Huyền mà bảo vệ được Hãn Hân đã là nhân từ lớn nhất mà ông trời cho cô rồi, sao có thể nghĩ tới giữ lại cuống rốn chưa. "Vậy đứa bé có anh chị em không? Chỉ cần là anh chị em cùng cha cùng mẹ nếu giữ cuống rốn thi cũng có thể thử."

"Con bé có một anh trai song sinh, chỉ là tôi cũng không biết có giữ lại cuống rốn hay không?"

Lê Văn Ca khẽ nói.

Tiểu Bao vừa ra khỏi bụng cô thì đã bị Mộ Thừa Huyền ôm đi, sau đó xử lý như thế nào cô không biết gì cả.

"Sởm xác nhận một chút thi có thể sớm làm phẫu thuật cho đứa trẻ, vẫn đề sẽ không quá lớn."

Bác sĩ an ủi.

"Nếu như anh trai của con bé cũng không giữ lại cuống rốn, vậy con gái tôi có phải sẽ..."

"Vậy thì cũng chưa chắc."

Bác sĩ đầy gọng kính nói.

"Các người vẫn có thể lựa chọn lại sinh thêm một đứa, chỉ cần là cùng cha cùng mẹ thì được rồi. Chỉ là thời gian khá gấp, xem lựa chọn của hai người rồi."

Sinh thêm một đứa nữa...

Lê Vãn Ca ngây ngốc đứng tại chỗ giống như bị sét đánh giữa trời quang, nửa ngày cũng không có bất kỳ phản ứng nào.