Chương 29: Càng sa ngã càng thú vị

"Nói đến cùng thi vẫn là Lê gia chúng tôi có lỗi với anh, một người phát sáng lắp lánh như anh kết quả lại vì Lê gia chúng tôi mà mất hết danh dự, mặt mũi tiêu sạch, sự hận thủ của anh không phải là vô duyên vô

Lê Cảnh Hàng nắm chặt tay, ánh mắt có chút u buồn mà nói.

"Ân oán của Lê gia và Mộ gia các nguời, tôi cũng có nghe nói, chỉ là Lê gia các người đến nay đã lụi tàn đến mức này, gần như giống với bị diệt môn rồi, Mộ Thừa Huyền anh ta vẫn không chịu tha, có chút ý định đuổi cùng gϊếŧ tận rồi."

Kiều Tư Nam lắc đầu, tỏ vẻ không thể hiểu: "Nói thật, tôi vẫn luôn cảm thấy, tôi đã đủ tàn độc rồi, gặp phải Mộ Thừa Huyền, mới biết, mẹ nó tôi vẫn thân thiện như mặt trời nhỏ vậy."

Phong cách nói chuyện của anh khiến Lê Cảnh Hàng cảm thấy nhẹ nhôm, cuối cùng lộ ra nụ cười mà cả tối nay không có.

Nụ cười này khiến Lê Văn Ca đứng bên cạnh nhìn mà sắp rơi nước mắt.

Anh trai vẫn là anh trai trước đây.

"Kiều thiếu gia, cho dù nói thế nào thi tối nay vẫn phải cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, nếu không..."

Lê Cảnh Hàng nói xong thì nhìn Lê Văn Ca, nụ cười lúc này liền trở nên lạnh lùng.

Cô biết anh trai chán ghét cô, cô cũng không muốn giải thích gi.

Cục diện bây giờ anh trai càng hận cô, thì bọn họ càng an toàn.

"Nam chính của tôi đã đi rồi... hai người giữa đường nhận tri ki từ từ nói chuyện, tôi không làm bóng đèn nữa."

Cô vẫy tay với hai người, chuẩn bị rời đi.

Cái tên Mộ Thừa Huyền đó không phải là nhỏ nhen bình thường, cô nếu chậm trễ một phút mà không đuổi theo thì kết cục chắc chắn rất

thảm!

"Gấp cái gi?"

Kiều Tư Nam bắt lấy cổ tay cô, kéo nhẹ vào lòng: "Tự cô đếm thử, cô nợ tôi bao nhiêu lần rồi, cứ đi như vậy, lương tâm không đau sao?"

Sự thân mật của hai người khiến Lê Văn Ca có chút không thoải mái, cảng sợ nhiều hơn.

Cô không cần nghĩ cũng biết, phòng bao này chắc chắn có tai mắt của

Mộ Thừa Huyền, bất kỳ động tác nào quá phận của cô đều có thể

truyền tới tai anh bằng tốc độ nhanh nhất.

Vi vậy cho dù là anh trai hay là Kiều Tư Nam thì đều phải duy trì khoảng cách.

"Kiều Tu Nam, lúc nãy tôi đã nói rõ rồi, tôi là người phụ nữ của Mộ Thừa Huyền, xin anh nói chuyện làm việc chú ý mức độ một chút, nếu làm anh hiểu lầm tôi sẽ rất thảm đấy."

"Người phụ nữ của anh ta?"

Kiều Tư Nam cười khẽ: "Cái tên đỏ, có xem cô là người phụ nữ của anh ta không? Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của anh ta, còn là loại có thể tùy tiện ném đi, lúc nãy anh ta cũng nói rồi, nếu tôi muốn cô, thi lúc nào cũng có thể đưa đi, cô không suy nghĩ chút nào sao?"

"Anh ta không xem tôi là phụ nữ, anh thì xem tôi là phụ nữ sao? Tôi đi theo anh, anh không phải cũng xem tôi là đồ chơi sao, nếu đã như vậy thì tôi chi bằng làm một đồ chơi trung thành, nhận một chủ, theo anh ta cả đời."

Lê Vân Ca cười lạnh.

Lời này rõ ràng là tự hạ thấp mình nhưng nghe lại có vẻ có mùi tình yêu thật sự.

"Kiều thiếu gia, anh là một người tốt, tôi khuyên cậu cách xa người phụ nữ này một chút."

Lê Cành Hàng đột nhiên mở miệng, ảnh mắt nhìn Lê Văn Ca đầy vẻ chán ghét: "Người phụ nữ như thế này, không có chút giới hạn nào cả, không đáng để anh yêu."

Lê Văn Ca cảm thấy tim rất đau.

Anh ruột của minh lại nhìn mình như vậy.

Nhưng cô không phản bác lại, mà dùng lời nói càng khó nghe hơn để hạ thấp minh: "Lê đại thiếu gia nói đúng, tôi là một người phụ nữ rất không có giới hạn, nếu không phải lúc anh ta tự cho mình là đúng mà xông vào, tự cho là nếu như cứu tôi thi nói không chúng tôi đã làm anh có phản ứng rồi, đạt được một khoản tiền hậu hĩnh, lần sau... phiền anh đừng có lo chuyện bao đồng nữa!"

"Cô... CÔ đúng là vô liêm si!"

Lê Cảnh Hàng lại mắng Lê Vãn Ca một lần nữa.

"Lê đại thiếu gia tức giận như vậy cũng là cảm thấy chuyện tốt bị phá hỏng rồi nhỉ? Có muốn tiếp tục không?"

Cô bỡn cợt mà sáp gần lại Lê Cảnh Hàng, nhưng bị anh chán ghét mà đẩy ra.

"Một cô gái tốt vậy mà lại tự hành hạ mình đến bước này, cô không sợ làm tổn thương trải tim của người nhà cô sao?"

Lê Văn Ca trầm mặc, vành mắt không kim được mà hơi đỏ, trong lòng vô cùng khổ chát, vô cùng uất ức.

Có ngàn vạn lời nói muốn nói với anh trai nhưng ngoài việc khiến anh trai càng ghét mình hơn thì cô không thể làm được gì cả.

Kiều Tư Nam lại không tức giận, dùng loại ảnh mắt phức tạp, nghiên cứu mà nhìn cô, sau đó cười như không cười: "Không sao, Kiều Tư Nam tôi giỏi nhất chính là cứu rỗi phụ nữ sa ngã, càng sa ngã càng thủ vi."

"Thần kinh!"

Lê Văn Ca ném lại một câu, giống như bỏ chạy mà chạy đi.

Cô không thể khiến bất kỳ người nào nhìn thấy nước mắt của cô. Xe của Mộ Thừa Huyền dừng ở trước cửa câu lạc bộ.

Giống như Lê Văn Ca đoán, anh có tai mắt ở trong phòng bao, tất cả những gì xảy ra bên trong anh đều rõ.

"Mộ tổng, Lệ tiểu thư ra rồi."

Lão Vương nói.

Mộ Thừa Huyền đặt văn kiện trong tay xuống, nhàn nhạt ra lệnh: "Lái xe!"

"Ha?"

Lão Vương không hiểu ý của anh lắm: "Lê tiểu thư chạy về phía chúng ta, không cần đợi sao?"

"Cô ta không phải rất tài giỏi sao, mị lực vô biên sao, sẽ có cách tự đi

về."

Anh nói xong, ấn huyệt thái dương, dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Lê Vãn Ca trơ mắt nhìn chiếc xe chạy từ xa về phía cô, sau đó "soạt" qua một cải, nụ cười liền cứng trên mặt.

"Đợi đã, Mộ Thừa Huyền... tôi còn chưa lên xe mà!"

Mặc cô vẫy tay, gọi hét thế nào, chiếc xe vẫn chạy về trước, không định dừng lại.

Lê Vân Ca không nghĩ nhiều, nhấc chân đuổi theo

Điều này dọa cho lão Vương khϊếp sợ.

"Mộ tổng, Lê... Lê tiểu thư đuổi theo."

"Cô ta có sức chạy theo thi cứ để cô ta chạy đi."

"Nhung, đây là trung tâm thành phố, xe nhiều như vậy, cô ấy cứ lo chạy theo xe, không phải nguy hiểm quá sao?"

"Bị đâm chết thi cô ta đảng đời."

Giọng điệu của anh nhàn nhạt.Lão Vương nin thở, không dám nói chuyện.

Chậc, tính cách gần đây của cậu chủ đúng là càng lúc càng cổ quái.

Cũng không phải là một người nhỏ nhen mà, sao lại cứ so đo với một cô gái nhỏ như Lê tiểu thư chứ?

Ông ấy cần thận giảm tốc độ tới mức thấp nhất.

Lê tiểu thư, tôi chỉ có thể giúp được cô tới đây thôi.

"Mộ Thừa Huyền!"

Lúc đợi đèn đỏ, Lê Vãn Ca cuối cùng cũng đuổi kịp, sắp mất nữa cải

mang

Cô cũng không quan tâm xe cộ chạy qua chạy lại, và quy tắc giao thông gì đó nữa, trực tiếp nhào lên không ngừng gõ lên cửa sổ xe của Mộ Thừa Huyền.

"Anh có ý gì chứ? Tôi làm gì sai sao?"

Người đàn ông ở trong xe, lại ngay cả mi mắt cũng không thèm mở ra, xem cô như không khí.

Đèn đỏ biến thành đèn xanh, chiếc xe "vυ"t" một cái mà chạy đi.

Lê Văn Ca thẻ thảm mà ngã xuống đường, kéo theo hàng loạt tiếng mắng chửi.

Người đàn ông ở trong xe từ từ mở mắt ra, hai bàn tay đan vào nhau,

khuôn mặt lạnh.

Người phụ nữ não tàn!

Anh nói thầm trong lòng.