Chương 19: Rất giống với phong cách của người nào đó

"Tiểu Bao, con đi đâu thế?"

Lương Ngọc Nghi thấy Tiểu Bao chạy mất cũng vội đứng dậy đuổi theo.

"Mẫu thân đại nhân, kệ tên nhóc đó đi. Mẹ quá cẩn thận với nó rồi, loại quan niệm này rất cũ rồi, phải sửa."

Mộ Thừa Phong kéo bà ta lại, ấn bà ta ngồi lại xuống ghế, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói.

Cố Mạn Mạn rất nhạy cảm mà phát giác ra được chuyện bất thường, cô ta nhìn món ăn trên bàn một cái, hỏi Mộ Thừa Phong: "Xem ra, Thừa Phong tối nay có kinh hỉ muốn cho chúng tôi?"

"Kinh hi thì không có, nhưng nàng tiên ốc thì có một người."

Mộ Thừa Phong thần thần bị bí.

"Cậu bình thường chút."

Mộ Thừa Huyền trợn mắt với Mộ Thừa Phong một cải.

Bất giác lại gắp thêm một đũa thức ăn, đưa vào miệng mà thưởng thức.

Anh vẫn luôn không có hứng thú với đồ ăn, có lẽ là sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, ngược lại đổi với thức ăn không có kỳ vọng gi.

Nhưng mùi vị này anh lại rất thích.

Có một loại cảm giác khiến anh yên tâm.

Giống như thông qua mùi vị của món ăn có thể tưởng tượn ra người nấu, nhất định là một cô gái ấm áp lương thiện.

Giống như tên nhóc Mộ Thùa Phong đã nói có mùi vị của gia đình.

Một lát sau, Mộ Tiểu Bao lúc nãy vừa chạy đi lại kéo Lê Vān Ca đi vào phòng ăn.

"Mami, mấy món này đều là mẹ nấu sao? Cực kỳ ngon nhé, Tiểu Bao ăn mà căng bụng rồi, không tin thi mẹ sở xem."

Cậu nhóc vừa nói vừa làm như không có ai mà vén áo lên, nhiệt tình mời Lễ Vân Ca sờ thử.

"Cái gì, mấy món này là cô nấu? Ai cho phép cô vào nhà bếp?"

Lương Ngọc Nghi liền biến sắc, chỉ vào mặt Lê Văn Ca mà giáo huấn.

"Nghe Mộ nhị thiếu nói, mọi người ăn chán đồ tây, thích món ăn bình thường một chút, đúng lúc tôi khá giỏi nấu món trung, liền tự mình cố gắng lắm mấy món, đều là những nguyên liệu giải nhiệt tốt cho dạ dày, hy vọng mọi người thích."

Lê Văn Ca bình tĩnh nói, trả lời rất đúng mực.

"Cô nấu?"

Cập nhật chương mới hàng ngày trên Truyện88

Mộ Thừa Huyền có chút kinh ngạc, tay cầm đũa cứng đờ tại chỗ.

Mấy món này cư nhiên lại là cô ta làm?

Loại người hám lợi như cô ta, không giống với "ấm ấp lương thiện" chút nào cả!

Vô cùng tò mò, cô ta rốt cuộc có bao nhiêu mặt mà anh chưa thấy?

"Mộ tiên sinh, mấy món này đều là tôi nấu, mùi vị anh có thích không?"

Lê Văn Ca đứng bên cạnh Mộ Thừa Huyền, hơi cong người, chỉ mấy món ăn trên bàn.

Mái tóc dài như suối xõa xuống vai cô, hương thơm nhàn nhạt vờn quanh, như có như không mà trêu ghẹo gì đó.

Bụng dưới của Mộ Thừa Huyền dâng lên một dòng chảy nóng.

Có loại xúc động muốn đè cô xuống bàn ăn mà ăn sạch.

Hoang đường, nhưng nguyên thủy

Đúng là không dễ có được thì càng muốn có.

Người phụ nữ đáng chết, đúng là có mánh khóe!

Sóng ngầm giữa hai người quả mức rõ ràng, người bên bàn ăn, ngoài Mộ Tiểu Bao ra thì gần như đều có thể cảm nhận được.

Vẻ mặt của Cổ Mạn Mạn đã rất khó coi.

Nhưng ngại việc Mộ Thừa Huyền có mặt ở đây, cô ta phải duy trì dáng vẻ đoan trang phóng khoảng, nên cũng không tiện nổi điên.

Chỉ đành tỏ vẻ đáng thương, không ngừng nhìn về Lương Ngọc Nghi ngồi đối diện.

Bên phía Lương Ngọc Nghi thì sớm đã tức điên,

Bà ta "bốp" một cái, vỗ đũa lên trên bàn ăn, hét lên với Lê Văn Ca: "Kẻ hầu như cô có tư cách gi mà nói chuyện, còn không mau cút đi, đừng làm tôi mất khẩu vị"

Lê Văn Ca tỏ vẻ ủy khuất, vành mắt đỏ lên, thanh âm nức nghẹn: "Xin lỗi Mộ phu nhân, là tôi không hiểu chuyện, đã quên thân phận của mình, giờ tôi sẽ lui xuống, mọi người từ từ dùng bữa."

"Hức húc hức, mami mẹ đừng đi!"

Tiểu Bao kéo lấy tay Lê Văn Ca không buông, bĩu môi, giống như một ông cụ non mà kháng nghị với Lương Ngọc Nghi: "Bà nội không ngoan nhé, mami nấu cơm đã rất vất vả rồi, nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, còn bị dao cắt phải tay, bà không được hung dữ với mami, nên cảm ơn mami, cổ giáo đã nói, người hiều cắm ơn mới tuyệt nhất!"

"Tiểu Bao, cái đứa trẻ này, sao lại ăn nói lung tung, cô ta chỉ là người hầu, không phải mẹ con, con bảo vệ cô ta như vậy làm gi?"

Cập nhật chương mới hàng ngày trên Truyện88

"Cô giáo nói, con người đều bình đẳng, mami đối xử với Tiểu Bao tốt nhất, Tiểu Bao đương nhiên phải bảo vệ mami... bà nội lớn tuổi vậy rồi, sao chút đạo lý này mà cũng không hiểu?"

"Con, cái này..."

Lương Ngọc Nghi bị Tiểu Bao làm cho không nói lại được, mặt lúc đó lúc "Xin lỗi, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, Mộ phu nhân, bà đừng có giận Tiểu

trắng.

Bao... Tôi đi ngay đây!"

Lê Văn Ca hai mắt ngập nước, cắn môi.

Bộ dạng đáng thương.

Cổ tay của cô bị Mộ Thừa Huyền vẫn luôn trầm mặc mà bắt lấy.

"Ngồi xuống cùng ăn."

Thanh âm lạnh lùng của anh là ra lệnh mà cũng là cảnh cáo.

Ra lệnh cô ngồi xuống.

Cảnh cáo tất cả mọi người, cô có tư cách ngồi xuống.

"Mộ tiên sinh, tôi chỉ là một người hầu, sao lại thích hợp được chứ."

"Tôi nói thích hợp là thích hợp!"

Anh nói rất bá đạo.

Lương Ngọc Nghi mở miệng ra nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì, xem như là mặc nhận rồi.

Đối với đứa con trai cả này của bà ta, thực ra bà ta có chút sợ.

Năm đó, nếu không phải bà ta cố chấp phản đối hôn sự của hắn và Cố Thiên Thiên thi cũng sẽ không có những bi thương sau này.

Nhiều năm như vậy, thái độ của Mộ Thừa Huyền đối với bà ta vẫn rất lạnh lung

Có tôn trọng, nhưng nhiều hơn là sự xa cách.

"Cùng ăn đi, Lê tiểu thư, người nhiều càng đông vui."

Cổ Mạn Mạn nãy giờ không nói gì, đột nhiên nở nụ cười giả tạo, giả bộ nói với Lê Văn Ca.

"Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh rồi."

Lê Văn Ca nói xong, kéo cái ghế bên cạnh Mộ Thừa Huyền ra liền ngồi xuống.

Cổ Mạn Mạn nhìn thấy tất cả.

Thù hận, sinh sôi trong lòng.

Cô ta thầm nắm chặt tay lại, móng tay gần như sắp cắm rách lòng bàn

"Có thể chứ, phải ăn cùng nhau, hòa hợp biết bao."

Mộ Thừa Phong uống một ngụm canh, nói có vẻ trêu chọc.

Sau khi bữa tối kết thúc, Tiểu Bao dinh lấy Lê Văn Ca, muốn cô kể chuyện.

Lê Văn Ca vui vẻ, chơi đùa hăng say với cậu nhóc.

Tối nay, tâm trạng của cô vô cùng tốt.

Tất cả đều đi theo phương hướng cô muốn.

Không cần bao lâu nữa thì cô có thể đoạt lại những thử mà cô đã mất đi đó.

Mộ Thừa Huyền nhốt mình trong phòng sách, xử lý một vài công chuyện.

Mộ Thừa Phong gõ cửa đi vào.

"Có chuyện?"

Mộ Thừa Huyền chau mày, không thích lúc làm việc bị người khác làm phiên."

"Anh cả, món ăn hôm này ngon nhỉ?"

Vẻ mặt Mộ Thùa Phong láu cá.

"Có gi thi nói."

Mộ Thừa Huyền không có kiên nhẫn vàng và gì cả.

"Anh có cảm thấy, mùi vị của món ăn có chút quen thuộc? Rất giống với phong cách của người nào đó."

Mộ Thừa Phong ý tứ sâu xa.

Mộ Thừa Huyền vốn đang chăm chủ vào tại liệu, lời nói của Mộ Thừa Phong khiến ânh mắt anh lạnh như băng, liền chững lại, khuôn mặt anh tuần liên xuất hiện cảm xúc không rõ.

"Đúng không, anh cũng cảm thấy giống... không phải là ảo giác của một mình em!"

Mộ Thừa Phong nhìn phản ứng của anh trai liền nhảy cẫng lên, giống như cuối cùng cũng tìm được tri âm.

Cập nhật chương mới hàng ngày trên Truyện88