Chương 188: Ngại ngùng cái gì, không phải cô rất cởi mở sao?

"Ha ha!"

Lê Vãn Ca nhịn không được mà cười, không sợ hãi dỗi Mộ Thừa Huyền: "Đầu tiên, tôi không phải là người phụ nữ của anh, ít nhất bây giờ không phải. Thứ hai, cho dù tôi đã từng là người phụ nữ của anh, anh và Cố Thiên Thiên cũng tình nồng mật ý không ít, lại có tư cách gì trách tôi đau lòng cho người đàn ông khác, không cảm thấy mình quả tiêu chuẩn kép (*) à?"

(*) Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người

"Tiêu chuẩn kép?"

Mộ Thừa Huyền cần thận nhắc lại từ này, ý lạnh trong mắt hắn trở nên sâu hơn, nói: "Quản nó tiêu chuẩn kép hay không tiêu chuẩn kép, Mộ Thừa Huyền tôi chính là tiêu chuẩn, tôi nói không thể thì là không thể."

"Anh... Anh..."

Lê Vãn Ca nhìn bộ dạng cuồng vọng của hắn, giận đến mức hộc máu, không sợ chết mà mắng mỏ: "Mộ Thừa Huyền, anh chính là đồ vô lại, từ đầu đến cuối đều vô lại, là mặt người dạ thú, nguy quân tử, tôi lười nói nhiều với anh, dù sao trước mặt anh, có đạo lý cũng thành không có đạo lý!"

"Mặt người dạ thú? Ngụy quân tử?"

Mộ Thừa Huyền nhíu mày, đột nhiên nở nụ cười.

Ngón tay thon dài của hắn kéo lòng cà vạt, ép cô đến góc tường, nói: "Hiên tại tôi để cô nểm thử, cái gì gọi là mặt người dạ thủ, cái gì gọi là ngụy quân tử!"

"Mộ Thừa Huyền, anh muốn làm cái gì, đây là nhà của bạn tôi, con của anh còn đang ở ngoài cửa đấy, anh đừng có làm loạn, nếu không tôi sẽ kêu lên!"

Lê Văn Ca mới nãy bày ra tư thế cá chết rách lưới, muốn chống lại tên cầm thú này tới cùng, bây giờ lại sợ hãi, không có chút tiền đồ nào.

Bởi vì, cô mãi mãi không đoán được, bước tiếp theo tên khốn này sẽ đi như thế nào, cô cũng vĩnh viễn không có liêm sỉ như hắn, không có chút giới hạn nào như hắn.

"Cô cũng biết, con của chúng ta còn ở bên ngoài sao, cho nên cô nhỏ giọng một chút, lỡ bị nó nghe được thì sẽ không tốt."

Thân thể Mộ Thừa Huyền cường hãn như là một ngọn núi lớn, đè Lê Vân Ca xuống, giam cầm cô khiến cô không thể nào cử động được.

Đôi bàn tay, nâng gương mặt nhỏ của cô như nâng báu vật dễ vỡ lên, rất cần thận, nhưng nụ hôn kia lại nhanh chóng, hũng hãn.

"Ừm, buông ra!"

Lê Văn Ca lắc đầu, tay nhỏ đặt giữa hai người, dùng hết sức lực toàn thân muốn đẩy hắn ra.

Cô biết, hắn cố ý dùng loại cách thức này để làm nhục cô, khiến cô khó xử.

"Ngại ngùng cái gì, không phải cô rất cởi mở sao, vừa hư tình giả ý với tôi, vừa đu bám lấy Kiều Tư Nam, còn không rõ ràng với Quý Minh Xuyên, tôi không chê cuộc sống cô hỗn loạn, cô còn ngại ngùng cái gì?"

Hắn nói xong, môi mỏng trực tiếp phong bế môi của cô.

Đang muốn bùa bãi tàn sát một phen, Lê Vãn Ca rút một tay ra, hung hăng tát hắn một bạt tai.

Một tát này, trực tiếp đánh lên Mộ Thừa Huyền.

Hắn dừng lại, lạnh lùng như dã thú, hung hăng trừng mắt cô.

"Cô dám đánh tôi?"

Tiếng nói như âm thanh phát ra từ địa ngục, như muốn xét nát thính giác của cô.

Lê Văn Ca nuốt nước miếng, bày ra bộ dáng thấy chết không sờn, quát hẳn: "Mộ Thừa Huyền, anh đủ rồi, nếu anh muốn trừng phạt tôi, đừng dùng cách này, thật sự rất buồn nôn!"

"Buồn nôn à?"

Mộ Thừa Huyền ác nghiệt châm biếm: "Tôi muốn cô, cô cảm thấy buồn nôn, nhưng trước đó người hao phí sức lực câu dẫn tôi, đòi sinh con cho tôi cũng là bản thân cô, nói về tiêu chuẩn kép thì cô mới là người giỏi nhất!"

"Tôi..."

Khi thế của Lê Vãn Ca lập tức yếu đi, lúng túng nói: "Lúc đó tôi bị ẩm đầu, không được à?"

"Lê Văn Ca, đừng xem Mộ Thừa Huyền tôi như đồ ngốc mà lừa gạt, cô ngụy trang thành thân phận khác, trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, rốt cuộc là có mục đích gi?"

"Tôi có mục đích gì, không lẽ anh không biết sao?"

Lê Vãn Ca ngẩng đầu, trong mắt đầy hận ý nói với Mộ Thừa Huyền: "Từ thời khắc anh nhẫn tâm đưa tôi vào viện tâm thần, hai chúng ta đã không còn tình cảm vợ chồng gi đáng nói, mối liên hệ duy nhất của tôi và anh chỉ có Tiểu Bao, tôi tiếp cận anh, đương nhiên là muốn giành lại Tiểu Bao."

"Giành lại Tiểu Bao, chỉ là một trong các mục đích cô tiếp cận tôi, đúng không?"

Mộ Thừa Huyền sắc bén chất vấn.

Lê Vãn Ca cắn môi không trả lời.

"Nếu như cô chỉ vì muốn giành lại Tiểu Bao, cô cũng sẽ không cố chấp sinh đến mức muốn con với tôi, cô hận tôi đến mức nào, tôi không phải người mù nên sẽ không không nhìn ra, một người phụ nữ đòi người đàn ông mình hận sinh con với mình, loại logic này, chỉ cần không ngốc thì sẽ không tin.."

Mộ Thừa Huyền tới gần cô, éo hỏi: "Cho nên, nói cho tôi biết cô còn có mục đích gì khác?"

"Tôi..."

Nội tâm Lê Vãn Ca vô cùng rối rắm, cắn môi,

Chuyện đã đến nước này, cô không biết mình có nên thằng thắn với Mộ Thừa Huyền về sự tồn tại của Hân Hân hay không.

Nếu như tên cầm thủ này biết mình còn có một đứa con gái, đồng thời chỉ có hắn mới có thể cứu con gái của hắn, có thể hắn sẽ có một chút tính người mà ra tay cứu giúp hay không?

Nhưng nếu hắn biết được sự tồn tại của Hân Hân, khó đảm bảo là hắn sẽ cướp toàn bộ, cả con trai lẫn con gái của cô đi, đến lúc đó...

"Hừ, không mặt mũi nói ra phải không?"

Mộ Thừa Huyền cười lạnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ngạo mạn, nói: "Cô cho rằng tôi không biết chút tâm tư này của cô à?"

Lòng Lê Vãn Ca bị bóp nghẹn, hỏi hắn: "Tôi... Tôi có tâm tư gi?

"Cô không phải cảm thấy nếu lại mang thai con của tôi, thì liền giữ vững địa vị trong lòng tôi, giữ vững địa vị của cô tại Mộ thị à, cô tiếp cận tôi là muốn lấy được Mộ thị, muốn báo thủ tôi, khiến cho tôi không còn gì cả, chỉ có tiếng xấu, có phải hay không?"

Mộ Thừa Huyền càng nói, nhiệt độ trong ánh mắt càng lúc càng thấp, cuối cùng gương mặt anh tuấn đó đã có chút dữ tợn.

"Khó trách cô muốn tôi đua cổ phần Mộ thị cho cô, khó trách cô đi lại với Kiều Tư Nam gần như vậy, không ngờ ngay từ đầu các người đều xem tôi là đồ ngốc mà chơi đùa, Mộ Thừa Huyền tôi, thật đúng là cmn đồ ngốc nhất, vậy mà còn thật sự động lòng với cô, ngốc đến mức cái gì cũng muốn cho cô, ngốc đến mức vì che chở cho cô mà xuýt chút nữa đã bỏ mạng!"

Tay của hắn hung hãng bóp cổ Lê Vân Ca, đôi mắt phượng đỏ lên: "Có biết là tôi thật sự muốn gϊếŧ cô hay không?"

"Vậy anh ra tay đi, từ khi anh phát hiện tôi chính là người phụ nữ anh hận thấu xương, không phải anh nên ra tay rồi à?"

Lê Vân Ca bình tĩnh nhin Mộ Thừa Huyền sắp sụp đổ, đáy lòng vô cùng khoái chi.

Không nghĩ tới, Mộ đại tổng tài là người đàn ông cao ngạo, lạnh lùng, không ai bi nổi, đã từng xem tấm chân tình của cô nhu c*t chó, cũng sẽ có lúc chật vật như vậy.

Không thể không nói, cảm giác trả được thù thật là khoái chí.

"Quả thực, từ lúc thân phận của cô bại lộ, tôi liền nên gϊếŧ cô, nhưng mà tôi nghĩ thông rồi, gϊếŧ cô, thì không bằng giữ cô bên cạnh, để tôi có thể chơi đùa, bây giờ gương mặt này của cô, vẫn rất có thể khiến tôi nổi lên ham muốn, vứt món đồ chơi miễn phí như vậy, thật là đáng tiếc."

Mộ Thừa Huyền đột nhiên tinh táo lại, từng câu từng chữ vô cùng khinh bạc, ác nghiệt, tràn đầy sự vũ nhục.

"Mộ Thừa Huyền, anh thật khiến người ta buồn nôn, tôi sẽ không để cho anh đυ.ng vào tôi nữa,, bây giờ tôi đã không có bất kỳ mối quan hệ gì với anh, nếu anh lại đυ.ng vào tôi, tôi sẽ bảo cảnh sát"

Lê Vãn Ca nắm chặt tay, tức giận đến mức sắp nổ tung.

Trên đời này, sao lại có người đàn ông vô sỉ như vậy chứ!

"Xác định không có bất kỳ mối quan hệ nào?"

Mộ Thừa Huyền cười gian ác, lấy ra một món đồ, nhét vào trong tay Lê Văn Ca.

Xem