Chương 187: Sự ghen tuông không kìm nén được

"Không muốn đi thì không đi, chẳng lẽ còn bắt cậu rời đi à?"

Cung Bội Bội không biết chỗ khó xử của Lê Vãn Ca, nghĩ sao nói vậy.

"Nếu như thật sự có thể thích sống như thế nào thì sống thế ấy thì tốt biết bao!"

Lê Văn Ca đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp dưới lầu, nụ cười có chút đắng chát.

Nhiều khi cô rất hâm mộ Cung Bội Bội, có thể tự do tự tại, sống cuộc sống mình muốn.

Mà cô thì sao, bất luận ở chỗ nào, đều giống như đeo xiêng xích nặng nề, như nhảy mua nhưng lại đeo còng ở chân...

"Vân Ca, cậu sao vậy, vì sao tớ cảm thấy cậu có tâm sự nặng nề, là Lâm Mạc Bắc ức hϊếp cậu sao, lần trước tớ tim tới anh ấy để nghe ngóng tung tích của cậu, anh ấy sống chết không chịu nói, là anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ, làm cậu tức giận đi mất, đúng không?"

Cung Bội Bội nhin bóng lưng cô đơn của Lê Văn Ca, có chút đau lòng.

Theo lý thuyết, Lâm Mạc Bắc là người đàn ông trăm năm khó gặp, là người đối xử tốt với Lê Văn Ca, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện phản bội Lê Văn Ca mới đúng...

"Không liên quan gì đến Lâm đại ca, là chuyện rách nát của tôi."

"Vậy... có liên quan đến con trai đột nhiên xuất hiện này của cậu, có phải không?"

Cung Bội Bội nhìn thoáng qua Tiểu Bao đang chơi đồ chơi trong phòng khác, thấp giọng hỏi Lê Văn Ca.

"Đúng một nửa, cậu đừng hỏi nữa, khi nào thời cơ chín muồi, tớ tự động sẽ nói cho cậu biết."

Lê Vãn Ca quay đầu lại, nhìn Tiểu Bao đang chuyên tâm chơi đùa, nhẹ giọng nói,

Mặc dù cô và Cung Bội Bội là bạn rất thân, nhưng cô giấu Cung Bội Bội rất nhiều chuyện, ví dụ như quá khứ thảm bại của cô.

Đoạn thời gian khuất nhục đó, có thể gọi là quá khứ địa ngục, cô không muốn có quá nhiều người biết.

"Được rồi, cậu đã không muốn nói, tới cũng không hỏi nữa, nhưng mà... đứa con trai này của cậu ngoan thật, không quậy không phá, tự mình chơi mà thôi, đúng là một thiên thần nhỏ, tớ rất thích cậu bé đó, thấy nó đáng yêu như vậy, tớ cũng sắp phải thay đổi ý định, đám cưới với George rồi sinh em bé."

Cung Bội Bội hất cầm lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Tiểu Bao, vẻ mặt hiền từ của một người mẹ.

"Thiên thần?"

Lê Vãn Ca dở khóc dở cười, nói: "Qua mấy ngày cậu sẽ biết, rốt cuộc nó có phải là thiên thần hay là ác ma, hy vọng đến lúc đó... khu, khu, cậu phải bình tính, đừng đuổi bọn tớ đi là được."

Cô không quên một đám người làm ở Mộ gia và Cố Mạn Mạn đều bị cậu bé chỉnh cho thảm, thậm chí ngay cả Kiều Tư Nam cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Nghĩ tới đây, Lê Vãn Ca không nhịn được mà đổ hôi thay cho Cung Bội Bội.

"Mami, di Cung, Tiểu Bao muốn xuống lầu một chuyến..."

Mộ Tiểu Bao đột nhiên bỏ đồ chơi trong thay xuống, chạy vào phòng ngủ, nói với Lê Vãn Ca và Cung Bội Bội.

"Cậu bé ngoan, cháu xuống lầu làm gì, chỗ này không quen thuộc, đừng nên chạy loạn, coi chừng bị lạc đó."

"Mami, di Cung, hai người đừng lo, con xuống lầu đón người."

Cậu bé nói xong, lanh lợi chạy xuống lầu.

"Ai, cậu bé ngoan, cháu muốn đi một minh sao, có cần dì Cung đi cùng chấu, cháu..."

"Tùy nó đi, IQ của nó cao đến quá đáng, nên sẽ không lạc đầu."

Lê Vãn Ca là "người từng trải", một chút cũng không lo lắng Tiểu Bao bị lạc, càng sẽ không lo lắng Tiểu Bao gặp người xấu.

Dưới tình huống bình thường, nếu như thật sự Tiểu Bao gặp được người xấu, vậy thì người không may nhất định là người xấu đó.

"Đứa nhỏ này, thật khiến cho người ta thích nha, vừa ngoan ngoãn vừa đẹp trai, IQ còn cao nữa, quả nghịch thiên rồi!"

Cung Bội Bội tràn đầy vui vẻ nhìn Mộ Tiểu Bao, từ lúc bắt đầu đã thích cậu bé này rồi.

Không có cách nào khác, ai kêu cậu bé đó th không chỉ có sắc, cá tính như thiên sứ vậy.

Cô ấy sắp hâm mộ Lê Văn Ca có người con trai hoàn mỹ đó đến chết rồi...

Sau đó, Lê Vãn Ca liền bị con trai của cô "hố".

"Daddy, đi theo con, mami và dì Cung ở trên lầu, daddy lên lầu cẩn thận một chút, cái thang này có chút dốc."

Mộ Tiểu Bao là một người nói nhiều, cả đường líu riu mãi, lanh lợi đi lên lầu.

Điều khác biệt là phía sau cậu bé là núi băng vạn năm Mộ Thừa Huyền.

"?"

Lê Vân Ca nhìn thấy một lớn một nhỏ này, trực tiếp đơ ngay tại chỗ.

Mẹ nó, ai nói cho cô biết, sao lại thành thế này?

Hóa ra cô tranh thủ trốn từng giây từng phút, kết quả "yên lặng" chạy trốn, cô vừa bước chân vào xuống đất New York, mông còn chưa ngồi nóng ở nhà Cung Bội Bội, tên khốn này liền chân sau theo tới rồi?

"Lê Văn Ca, cô rất có bản lĩnh nha, ngay cả máy bay tư nhân cũng có thể mượn được, đáng tiếc là cho dù cô mọc cánh, thi cũng bay không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi."

Mộ Thừa Huyền lạnh lùng đứng cách cô không xa, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.

Lê Văn Ca không thể phân tích từ nụ cười của hắn ra được hắn đang suy nghĩ cái gì.

Cô ôm Tiểu Bao vào lòng theo bản năng, dùng thải độ đối địch, nói: "Từ khi nào mà Mộ đại tổng tài cao cao tài thượng, trở thành một người cuồng theo dõi, mặc kệ cả Mộ thị khổng lồ, cả ngày chạy theo sau mông của một người phụ nữ yếu đuối khắp thế giới, không cảm thấy quá nhàm chán sao?"

"Lá gan cô rất lớn, đã không thèm nhìn cảnh cáo của tôi, đã như thi tôi sẽ khiến cô trả giá lớn vì sự tùy hứng này của cô."

Trong giọng nói của Mộ Thừa Huyền tràn đầy sự uy hϊếp.

Trong nháy mắt, Lê Văn Ca luống cuống, cô nhìn Cung Bội Bội đang ăn dưa đến mức tròng mắt sắp rơi ra ngoài, và Mộ Tiểu Bao đang ngơ ngác, nắm lấy cánh tay hắn, kéo vào phòng ngủ phía sau lưng: "Anh, anh đi vào cùng tôi truớc!"

Mộ Thừa Huyền rất cao, đứng sau lưng Lê Vãn Ca giống như một ngọn núi lớn, đầy cảm giác áp bách.

Lê Vãn Ca đóng cửa phòng ngủ lại, thở phì phò trừng mắt nhìn Mộ Thừa Huyền, nói: "Nói thẳng đi, anh ngàn dặm xa xôi đuổi theo tôi đến New York, rốt cuộc là muốn làm gì tôi?"

"Ha ha, tôi còn tưởng rằng, vì Tiểu Bao và người anh đáng thương của cô, cô sẽ ngoan ngoãn một chút, nào nghĩ đến... vậy mà cô lại lớn gan bắt cóc cả Tiểu Bao, cô cảm thấy tôi sẽ làm gi cô?"

"Tôi, tôi đâu có không ngoan, tôi rất ngoan mà, tôi chỉ dẫn con trai tôi ra ngoài du lịch một chuyển, không được à?"

"Du lịch sẽ ồn ào đến mức nhà trẻ người ngã ngựa đỗ à, cả thành phố đều đi tìm cô sao?"

Ánh mắt Mộ Thừa Huyền lạnh lùng, nâng cằm Lê Vän Ca lên, châm biếm: "Vị để cho cô an tâm du lịch, Kiều nhị thiếu gia còn nảo loạn đòi đoạn tuyệt quan hệ với Kiều gia kia, sức hấp dẫn của cô thật lớn, xem ra ngày thường, bỏ không ich công sức lên người cậu ta, đáng tiếc, cô chọn sai rồi, tên phế vật tkn kia không bảo vệ được cô!"

"Anh... anh nói Kiều Tư Nam bị làm sao, anh ấy vì tôi mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với Kiều gia sao?"

Ảnh mắt Lê Vãn Ca hoảng hốt, truy hỏi Mộ Thừa Huyền.

Chuyện lo lắng nhất, quả nhiên đã xảy ra, là cô làm liên lụy Kiều Tư Nam.

"Nhìn bộ dạng này của cô, là đau lòng mà, ngay trước mặt người đàn ông của mình mà lại đi đau lòng cho một người đàn ông khác, cô cảm thấy thích hợp sao?"

Lực đạo ngón tay của Mộ Thừa Huyền tăng thêm, trong lới nói là sự ghen tuông không thể kìm ném được.