Chương 167: Cái gì gọi là gen của cô?

"Tách!" Một tiếng, liền chụp xong một bức.

"Ha ha, đẹp, đây là một nhà ba người có nhan sắc cao nhất trong tất cả những vị khách chúng tôi từng chụp."

Thợ chụp ảnh đưa tấm ảnh cho Lê Vãn Ca.

Cô cẩn thận nhận lấy, nhìn bọn họ trong bức ảnh cười rất thoải mái, trong lòng liền cảm khái.

Chắc đây là tấm ảnh đầu tiên của gia đình bọn họ, không có gì ngoài ý muốn thì đây cũng sẽ là bức ảnh cuối cùng đi!

Sau khi làm xong thủ tục, trời đã tối rồi.

Bên cạnh Shangrila, có thành cổ Dukezong rất cổ kính, có bánh xe cầu nguyện lớn nhất thế giới, cũng có vô số thanh niên văn nghệ chán ghét cuộc sống thành thị, chuyển đến ẩn cư ở chỗ này.

"Ra ngoài đi dạo."

Tâm trạng của Mộ Thừa Huyền không tệ, đề nghị với Lê Vấn Ca.

"Được!"

Lê Vãn Ca vui vẻ đồng ý.

Thế là hắn nâng Tiểu Bao lên ngồi trên đầu vai, nhanh chân đi trước, thân hình cao lớn, thắng tắp.

Tình cha con như núi Thái Sơn, chắc là như vậy.

Lê Vãn Ca nhìn bóng lưng của một cha một con, đột nhiên có chút khổ sở.

Nếu có một ngày, Tiểu Bao phải lựa chọn thì cậu bé sẽ chọn ai đây?

Đã nhiều năm rồi, Tiểu Bao đã quen với việc không có mẹ bên cạnh, nhưng chưa chắc có thể quen với việc không có cha bên cạnh...

Có lẽ, không cần Mộ Thừa Huyền ra tay, cô cũng sẽ thua rất thảm hại.

Đến lúc đó, không chỉ không giành lại được Tiểu Bao, mà thậm chí Tiểu Bao cũng có thế ghét, có khi còn hận cô, trách cô khiến cậu bé không có cha đi?

"Nghĩ gì vậy, đi nhanh lên."

Mộ Thừa Huyền quay đầu lại, thúc giục Lê Vãn Ca đang suy nghĩ ở sau lưng mình.

"Được... Được."

Lê Văn Ca lắc đầu một cái, bắt mình không được suy nghĩ lung tung.

Ban đêm ở thành cổ Dukezong, náo nhiệt hơn so với ban ngày, trong thành đốt lửa, du khách và dân bản xứ xoay quanh đồng lửa, dưới làn nhạc dân tộc mênh mông, nhiệt tình nhảy quanh lửa.

Lúc đầu Lê Văn Ca ở bên cạnh quan sát, nhưng chịu không nổi sự nhiệt tình của dân bản xử, kéo cô vào nhảy cùng.

Đang nhảy thì Mộ Thừa Huyền cùng Tiểu Bao cũng bị kéo vào.

Ánh lửa ngập trời, tiếng nói tiếng cười còn có mùi hương của dê được nướng nguyên con, khiến đêm trở nên đặc biệt đẹp.

Đêm đó, Lê Văn Ca chơi rất tận hứng, cô hát, nhảy, cười, miệng lớn ăn thịt, ngụm lớn uống rượu, xoay quanh bánh xe cầu nguyện, đi một vòng lại một vòng, cầu nguyện hết cái này tới cái khác, cười đến đau bụng, quai hàm đều bị cười đến mức muốn lệch ra.

Mặc dù, cô rất rõ, lần du lịch này chỉ vì cô lấy lòng Mộ Thừa Huyền nên gặp dịp thì chơi thôi.

Nhưng có chút vui, diễn rồi lại diễn, khiến bản thân cô cũng tưởng thật.

Hận thù đối với hắn là thật nhưng vui vẻ trong lúc này cũng là thật!

"Được rồi, cô đừng uống nữa."

Mộ Thừa Huyền đoạt lấy ly rượu trong tay Lê Văn Ca, giọng điệu rất nghiêm túc.

Người dân ở đây rất nhiệt tình, vẫn luôn mời bọn họ nhảy múa, uống rượu, ăn thịt.

Người phụ nữ ngu ngốc Lê Vãn Ca này cũng hai tên ngốc cũng không biết từ chối, ăn quá no nhưng vẫn cứ ăn, tửu lượng không tốt nhưng vẫn cứ uống.

Rõ ràng uống đến mức mặt đỏ cả lên, ánh mắt cũng mơ màng, còn muốn chơi oẳn tù tì và ca hát với người dân chỗ này.

Hắn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc, trong lòng mệt muốn chết.

Hừ, đúng là người phụ nữ khiến người ta đau đầu mà, Tiểu Bao còn bớt lo hơn so với cô nhiều.

"Ông anh, vợ anh đúng là một người rất thực tế, dân tộc của bọn tôi nhiệt tình, hiếu khách nhất, tôi thấy tối nay các người đừng về khách sạn nữa, trực tiếp ở trong nhà bọn tôi đi, bọn tôi có thịt bò Tây Tạng ngon nhất, rượu lúa mì ngon nhất, chắc chắn cho các người ăn đủ, uống đủ!"

Người dân ở đây rất nhiệt tình giữ bọn họ ở lại.

"Được, ở... ở lại nhà của Trát Tây Vượng Chân anh, tôi thích chỗ này, tôi muốn ở lại ba ngày ba đêm, muốn uống ba ngày ba đêm!"

Lê Vãn Ca giống như đã uống sau, giơ hai tay, hưng phấn nói.

"Không cần, bọn tôi đã đặt khách sạn trước rồi."

Tính cách Mộ Thừa Huyền lãnh đạm, trời sinh không thích làm thân với người khác, vẫn luôn có thói quen giữ khoảng cách nhất định với người khác.

Đêm nay đi theo đám người này, còn khiêu vũ, uống rượu, hơn nữa còn không để ý hình tượng mà miệng to ăn miếng thịt lớn, đã là cực hạn của hắn rồi.

Ở lại là chuyện không có khả năng!

"Ông anh, nhà bọn tôi, còn có mùi vị tình người hơn khách sạn, đẩy cửa sổ ra thì các người có thể nhìn thấy được thảo nguyên Lai Vượng Đại, trên thảo nguyên có đàn bò Tây Tạng, có ngựa, còn có... còn có sói nữa!"

"Còn có thể nhìn thấy sói, quá soái rồi, ở lại, ở lại!"

Lê Văn Ca vui vẻ nhảy tới nhảy lui, giống như một đứa trẻ.

"Không được, đi."

Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền lạnh lùng, lôi kéo Lê Văn Ca rời đi.

"Mộ Thừa Huyền, cái tên này, sao cứ mất hứng như vậy, cả một buổi tối... mà anh vẫn là cái mặt lạnh băng này, chưa từng cười một cái, ngày nào anh cũng căng như vậy, không mệt à, cười một cái, cười một cái xem!"

Gương mặt Lê Vãn Ca hơi đỏ, ôm lấy gương mặt của hắn, không sợ chết mà nhào nhận cái ấn đường đang nhãn thành một cái đồi núi nhỏ của hắn.

"Lê Lạc An, cô đừng có mượn rượu nổi điên!"

"Tôi đâu có đâu, chẳng qua là tôi muốn anh cười thôi... Ngoan nào, cười một cái!"

Sau khi Lê Vãn Ca vuốt ấn đường của hắn, sau đó càng thêm to gan kéo khóe miệng của hắn.

"A, cười đi, đáng yêu như vậy mà, anh có biết là tôi thích nhìn anh cười lắm không, nụ cười trước kia của anh chính là ánh nắng của tôi, có thể chữa hết tất cả nỗi đau của tôi, vì sao anh không cười nhiều một chút?"

"Trước kia?"

Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền có chút phức tạp.

Người phụ nữ này, uống đến ngu rồi, cố ý nói mấy câu ngu ngốc gì vậy?

Giữa hắn và cô làm gì có trước kia cơ chứ?

Hắn nào có khiến cô đau đớn gì chứ?

"Daddy, Tiểu Bao thích em trai Đán Chân, đêm nay muốn ngủ cùng em trai Đản Chân, daddy chăm sóc mami thật tốt nha!"

Tiểu Bao ở bên cạnh, trí kỷ nói.

Tối hôm nay, cậu bé chơi cũng rất vui, kết bạn được rất nhiều người, đã kết bái anh em với con trai của chủ nhà này.

"Có nghe thấy không, con trai cũng muốn ở chỗ này, anh nha, anh nha, vẫn luôn tránh xa người ngàn dặm, may mắn con trai không có di truyền gen của anh, con trai anh chính là một Mặt Trời nhỏ, toàn bộ nhờ gen của tôi."

Lê Vãn Ca đã uống say, cho nên nói rất nhiều, đều là những lời nói chưa thông qua suy nghĩ mà chỉ nói ra lời trong lòng theo bản năng.

Những lời này, ngày thường cô đè nén rất lâu, bây giờ lại giống như nhà máy thủy điện xả lũ, một mạch đổ hết ra ngoài.

"Gen của cô?"

Vẻ mặt của Mộ Thừa Huyền càng ngày càng phức tạp.

Hắn đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của cô, nói với Trát Tây Vượng Chân đang rất nhiệt tình: "Cô ấy say rồi, nếu tiện thì dẫn bọn tôi ở phòng khách đi."

"Được rồi, ông anh, phòng khách ở trên lầu, giường đệm đều rất sạch sẽ, anh đỡ em ấy đi nghỉ ngơi trước di."

Trát Tây Vượng Chân dẫn hai người lên phòng khách lầu hai.

Tiểu Bao và người cậu bé kết bái làm anh em ngủ ở phòng kế bên, do vợ Trát Tây Vượng Chân chăm sóc.

"Tiểu Bao đâu, tôi muốn ngủ với Tiểu Bao, tôi không yên tâm khi nó ngủ với người lạ..."

Lê Vãn Ca say xin, trong lòng luôn nhớ tới con mình, loạng choạng muốn đi qua phòng kế bên.

Mộ Thừa Huyền đã sớm không bận tâm đến Tiểu Bao nữa. "Bốp!" Một tiếng, cửa đóng lại, đột nhiên ép cô lên trên cánh cửa, giọng nói đầy gấp gáp: "Người phụ nữ này, cô giải thích cho tôi biết, cái gì gọi là gen của cô?"

Xem