"Anh nói cái gi?"
Lê Vãn Ca quay đầu nhìn Kiều Tư Nam, không thể tin vào điều mình mới vừa nghe được.
Người luôn nói sẽ tin tưởng cô vô điều kiện, bảo vệ cô vô điều kiện, vậy mà cũng giống những người kia, xem cô là hung thủ gϊếŧ người sao?
"Dù sao, cũng có quá nhiều chứng cứ chứng minh Cố Thiên Thiên chết dưới tay cô, hôm nay lại có rất nhiều nhân chứng, điều quan trọng nhất là..."
Kiều Tư Nam dừng một chút, nói trúng trọng tâm: "Cô yêu Mộ Thừa Huyền như vậy, nhưng Mộ Thừa Huyền lại không yêu cô, lúc cô sắp sinh con, lại bị Cố Thiên Thiên khıêυ khí©h, có xem như không vì chỉnh cô, nhưng cũng phải vì con cô nên dưới cơn tức giận mà lỡ tay gϊếŧ cô ta, cũng không phải là không được."
"Ừ, suy đoán của anh rất hợp lý, mặc kệ nhân chứng, vật chứng, hay là động cơ gϊếŧ người, tôi đều không thoát được, chuyện này tôi cũng không muốn giải thích, chỉ là..."
Lê Văn Ca nhắm mắt lại, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, lộ ra vẻ đau thương và thất vọng, cố gắng điều chỉnh trạng thái của mình, nói: "Chỉ là tôi hy vọng, khi anh không làm được cái tín nhiệm vô điều kiện mà anh nói thì cũng đừng nói những vời như vậy, sau này đừng cho tôi sự ấm áp rồi lại muốn lấy lại phần ấm áp này, điều này chỉ khiến tôi cảm thấy lạnh hơn trước mà thôi!"
"Tôi..."
Kiều Tư Nam có chút ngạc nhiên.
Không ngờ hắn lại có vị trí quan trọng" như thể trong lòng cô.
Thì ra, cô cũng không lạnh lùng như hắn nhìn thấy, thật ra cô có thể cảm nhận được tình cảm hắn dành cho cô đi?
"Dừng lại chỗ đầu đường phía trước, tôi muốn xuống xe."
Lê Văn Ca chỉ về phía trước, giọng nói lạnh lùng.
"Thật xin lỗi, lúc nãy là do đầu óc tôi bị chập mạch, hồ đồ, mới nói những lời khốn nạn như vậy, thực ra không phải tôi không tin cô, mà tôi quá nhỏ nhen..."
Kiều Tư Nam vừa lái xe vừa giải thích với cô, hèn mọn xin lỗi: "Tôi vừa nghe được giọng điệu chua lè của cô, tôi liền cảm thấy cô quá yêu Mộ Thừa Huyền, nên tôi ghen với anh ta, cho nên tôi liền..."
"Anh chú ý lái xe, cẩn thận nhìn đường."
Lê Vãn Ca không thay đổi sắc mặt nhắc nhở.
Hắn đã không còn khiến cô có bất kỳ rung động nào, trái lại cô rất lo lắng nếu hắn không chuyên tâm lái xe thì rất dễ xảy ra chuyện.
Quả nhiên, "Rầm!" một tiếng, xe Kiều Tư Nam đυ.ng phải xe phía trước.
"Móa, cmn ai đang lái xe vậy, có biết lái hay không, phanh để làm gì?"
Xe phía trước mở cửa xe, hùng hổ đi tới.
"Anh cứ từ từ giải quyết, tôi đi trước."
Lê Văn Ca xuống từ ghế phụ, giọng điệu không chút thay đổi nào, không thèm quay đầu nhìn Kiều Tư Nam một cái.
"Ai, có biết lái xe không, ngồi bên trong không xuống là có ý gì, lái xe sang thì giỏi lắm sao, trái lại sao không xuống tính tiền bồi thường một chút coi."
Người bị tông đít xe tức giận gõ cửa số Kiều Tư Nam.
Kiều Tư Nam nhìn thân hình mảnh mai của Lê Vãn Ca tan biến trong đám người, tâm trạng rất bực tội, tức giận đấm vào vô-lăng.
"Người anh em, bảo anh xuống xe đấy, đít xe tôi bị đâm mạnh như vậy, không có mười vạn thì hôm nay anh cũng đừng hòng đi."
Tài xe kia hiển nhiên cũng không phải người ăn chay, thấy Kiều Tư Nam lái xe sang, muốn nhân cơ hội lừa bịp một cú.
"Có ai không, có ai không, mau tới đây phân xử đi, tên thiếu gia lái xe sang, tông người ta xong không muốn bồi thường, kẻ có tiền đúng là phách lối nha, dân nghèo chúng ta chỉ phải chịu bị sỉ nhục, tôi muốn chụp lại anh ta, post lên mạng để cho anh ta..."
Tài xế lấy điện thoại ra, gào lớn tiếng, rất nhiều người vây lại xem.
Vốn dĩ tâm tình Kiều Tư Nam đã không tốt rồi, bị một đám ồn ào như vậy, càng thêm tức giận.
Hắn lại khởi động xe, nhấn chân gia, nhắm ngay đuôi xe đằng trước mà tông thẳng đến, xe vốn dĩ chỉ bị tróc một chút sơn, bây giờ lại trực tiếp vỡ nát.
"Anh... Anh..."
Tài xe chưa từng thấy người nào phách lối như vậy, trực tiếp bị dọa sợ tại chỗ, Người xung quanh cũng nhao nhao hoảng sợ, cầm điện thoại quay hình lại.
"Muốn bồi thường thì tùy thời tới tìm tôi!"
Kiều Tư Nam kéo cửa kính xe xuống, sau khi ném có tên tài xế một tấm danh thϊếp, lại kéo cửa xe lên, rồi lại nhấn chân ga đi trước mặt bao người.
"Kiều... Kiều nhị thiếu gia!"
Tài xế xem tên ở trên tấm danh thϊếp, sắc mặt trở nên trắng bệch, như bị ai bóp lấy cổ, trực tiếp bị dọa sợ ngay tại chỗ.
Khi Lê Vãn Ca trở lại vịnh Tú Thủy, trời đã rất tối rồi.
Cô rất mệt mỏi, ủ rũ cả người, không chỉ người mệt mà trái tim cũng rất mệt.
Thật vật và mới tìm được manh mối, vậy mà cứ đứt mất.
Loại cảm giác sắp đυ.ng tới ánh sáng hy vọng lại bị kéo vào vực sâu vô tận, thật khó chịu
Bởi vì quá khó để tiếp nhận cho nên sẽ không khống chế được mà muốn đối địch với cà thế giới.
Kiều Tư Nam đáng thương chính là một tên pháo hôi vô tội nhất kia.
Nghĩ đến hắn vì giúp cô giải oan, bận trước bận sau, mạo hiểm tất cả, ngay cả bàn chân phải nhấn ga kia cũng sắp gãy mất, nhưng bởi vì một câu không hợp mà đã chia tay trong không vui với cô, trong lòng cô cũng có chút ít bận tâm...
Lê Văn Ca hồn bay phách lạc mở cửa, ngay cả đèn cũng lười bật, lặng lẽ đi về phòng.
"Chịu về rồi?"
Trong bóng tối truyền đến giọng nói của Mộ Thừa Huyền.
Sự lạnh lẽo kia giống như là trong hầm băng, khiến trái tim Lê Văn Ca bị bóp nghẹn.
Nửa tháng nay, người đàn ông này ngay cả một câu chào hỏi cũng không có sao đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô, khiến cô một chút chuẩn bị cũng không có?
"Mộ tiên sinh muốn tới, sao không báo với tôi trước một tiếng, để anh đợi tôi lâu như vậy, quả thật là tội ác tày trời..."
Trong bóng tối, Lê Vãn Ca nói những lời dối trá, muốn đi bật đèn.
Nhưng Mộ Thừa Huyền từ phía sau ôm lấy cô, nồng nhiệt hôn xuống, giống như là từng hạt mưa rơi xuống cổ, bên tai cô.
"Không muốn bật đèn!"
Giọng nói của hắn trầm thấp, vô cùng quyến rũ, mập mờ trong bóng tối: "Để tôi kiểm tra xem, cô có làm chuyện gì xấu sau lưng tôi không."
"Đã muốn kiểm tra mà không bật đèn thì sao kiểm tra được?"
Lê Vãn Ca rất mệt mỏi, khó chịu tránh né sự nhiệt tinh của hắn.
Tâm tình của cô rất tệ, không có tâm tư làm những chuyện rối loạn kia.
Hơn nữa, người đàn ông này không liên lạc với cô suốt nửa tháng, vừa xuất hiện liền không nói gì, chỉ muốn cô, khiến cho cô cảm thấy cô chính là đồ chơi hắn nuôi trong phòng.
Mà cô lại đã sớm chán ghét loại cảm giác này!
"Có một số bài kiểm tra, không bật đèn cũng có thể làm, mấu chốt ở chỗ cô phản ứng như thế nào..."
Mộ Thừa Huyền nghiêm túc giải thích.
"Xin lỗi, hôm nay tôi rất mệt, không muốn phối hợp."
Lê Vân Ca dùng sức đẩy hắn ra, giọng nói đầy lạnh lùng, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
Người đàn ông này đã không cho cô cơ hội mang thai, đương nhiên cô cũng sẽ không hạ thấp chính mình làm đồ chơi của hắn.
"Cô từ chối tôi?"
Giọng nói Mộ Thừa Huyền, từ lúc bắt đầu nhiệt tình, mập mờ, giờ lại trở nên lạnh thấy xương.
Ánh sáng của trăng chiếu vào của sát sàn, chiếu lên người hai người.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng...
Xem