Thì ra, Trương Nhị Lang đã từng ở trấn trên giúp đỡ Hùng Tiểu Quyên khi nàng ta bị du côn bắt nạt, thế nên kể từ đó tâm hồn thiếu nữ của Hùng Tiểu Quyên đã luôn muốn gả cho Trương Nhị Lang.
Sau đó Hùng Tiểu Quyên cũng cố tình tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp Trương Nhị Lang, chỉ tiếc Trương Nhị Lang trong chuyện này chẳng khác nào khúc gỗ, cho nên căn bản là không hề phát hiện Hùng Tiểu Quyên ảm chỉ đủ kiểu.
Thậm chí, trong ấn tượng của Trương Nhị Lang, Hùng Tiểu Quyên chẳng khác nào những thôn dân quen mặt khác mà thôi.
Gia cảnh nhà Trương Nhị Lang nhà trên xóm dưới đều biết là cũng giàu có, hơn nữa Hùng Tiểu Quyên là thiếu nữ duy nhất trong nhà, lại rất được cưng chiều, bởi vậy nàng ta thích Trương Nhị Lang muốn gả cho Trương Nhị Lang, tất nhiên người của Hùng gia sẽ không phản đối, còn nhờ bà mối đến Trương gia muốn tác hợp nhân duyên hai nhà.
Nhưng mà Trương Trần thị lại gai mắt Hùng Tiểu Quyên.
Đầu tiên không nói Hùng Tiểu Quyên bị nuông chiều lớn lên căn bản chẳng biết làm gì, cho dù có làm việc, nhưng Hùng Tiểu Quyên được nuông chiều lớn lên tính tình không tránh được rất kiêu căng.
Trương Trần thị thấy con dâu lớn đã không ổn rồi, con dâu nhỏ tất nhiên không thể chọn bừa được.
Cũng bởi vì vậy, Trương Trần thị đã liên tục từ chối mối hôn sự này, cũng không hề nhắc gì với Trương Nhị Lang, thế nên bây giờ Trương Trần thị mới hùng hùng hổ hổ như vậy.
Hùng Trương thị không ngờ tới Trương Trần thị không cho mình mặt mũi nói ra những lời khó nghe như vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cực kỳ khó coi.
Nhưng việc hôn nhân của con gái, bọn họ là nhà gái, việc này đúng thật là không còn mặt mũi nữa, cũng không thể cãi lại, dù sao bọn họ đúng là không thể làm ra chuyện như ép gả đó.
Nhưng con gái mình bị ghét bỏ, người ta lại coi trong một chiếc giày rách, nghĩ sao thì Hùng Trương thị cũng cảm thấy rất tức giận.
Như vậy chẳng phải là con gái bảo bối nhà bà ta được cưng chiều lớn lên không bằng một chiếc giày rách hay sao?
Nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của con gái nhà mình, Hùng Trương thị lại càng không thể nhịn được lửa giận trong lòng, thẳng thừng nói, “Thì đã sao, bà ghét bỏ con gái ta, chẳng lẽ muốn để cho một cái giày rách như Lạc Tiểu Băng này làm con dâu thứ hai của bà à?”
Trương Nhị Lang vừa nghe lời này, lập tức sửng sốt.
Tiểu Băng tỷ làm vợ hắn á?
Việc này thật sự là hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Trong nhất thời, Trương Nhị Lang đỏ bừng mặt, cả người đều cảm thấy xấu hổ, thậm chí cũng không dám quay đầu lại nhìn Lạc Tiểu Băng.
“Bà, bà nói bậy gì vậy? Ta vẫn luôn xem Tiểu Băng tỷ là tỷ tỷ…” Thật ra trong lòng Trương Nhị Lang cảm thấy rất hoang đường, sao người này có thể đặt mình cùng Tiểu Băng tỷ ở cùng nhau cơ chứ?
“Là tỷ tỷ?” Vẻ mặt Hùng Trương thị trào phúng, sau đó chỉ vào những thôn dân thôn Đại Hưng đang xem náo nhiệt, “Ngươi hỏi bọn họ xem bọn họ có tin hay không?”
Trương Nhị Lang theo bản năng nhìn về phía thôn dân, lại thấy biểu cảm của đám ngươi… Rõ ràng là không hề tin.
Trương Nhị Lang sửng sốt, đầu óc trống rỗng, không rõ chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Ngay lúc này, Hùng Trương thị lại tiếp tục nói, “Đừng tưởng rằng chúng ta ở thôn Hùng Gia mà không biết, chuyện của Trương Nhị Lang ngươi cùng cái giày rách Lạc Tiểu Băng kia đã đồn đại khắp nơi rồi, đã chẳng phải là chuyện hiếm lạ gì nữa, các ngươi ở đây vẫn còn che che giấu giấu để làm gì chứ?”
“Con gái Tiểu Quyên của ta là người trọng tình trọng nghĩa, không tin ngươi là người không có tự tôn tự ái như vậy, nên mới đến hỏi một tiếng, các ngươi còn không biết tốt xấu, rõ ràng làm ra chuyện không biết xấu hổ mà còn dám hắt nước bẩn lên người con gái ta, đúng là tâm địa đen tối.”
Hùng Trương thị biết, hôm nay con gái nhà mình tới lần nữa, vậy thì thanh danh đã mất ít nhiều.
Nhưng trước đó nhà bà ta chủ động nhờ người nhắc tới mối hôn sự này nhưng không gióng trống khua chiêng, bà ta có thể không thừa nhận.
Cho nên lời này của Hùng Trần thị không chỉ muốn tẩy trắng cho con gái nhà mình, càng là muốn chụp cái mũ bất nhân bất nghĩa lên đầu Trương Nhị Lang.
Dù sao nếu không phải vì Trương Nhị Lang này, cô nương ngốc nhà mình sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Quả nhiên, lời này của Trương Trần thị vừa ra, ánh mắt mọi người nhìn Trương Nhị Lang đều thay đổi, thật giống như đang nhìn một người đàn ông phụ tình.
Dù sao Trương Nhị Lang này cũng không hề hứa hẹn gì, hoặc giả sử thật sự có gì đó với cô nương Hùng gia, một cô nương hiểu chuyện, sao lại có thể chạy đến thôn nhà khác hỏi nhà người ta khi nào thì đến cầu thân chứ?
Trương Trần thị thấy Hùng Trương thị muốn đổ chậu phân lên con trai nhà mình, lập tức nổi giận, không hề khách khí nói, “Nhị Lang nhà ta muốn cưới ai thì có liên quan gì đến người chứ, mụ đây là lo chuyện bao đồng à. Cũng không nhìn xem con gái mình có đức hạnh gì, còn trong tình trọng nghĩa, ta nhổ vào! Nhị Lang nhà ta với cô con gái diệu nhà mụ có tình nghĩa gì? Đừng có cái gì tốt thì cũng vơ vào con cái nhà mình, nói láo đổ oan cho người khác sẽ bị sét đánh đấy.”
Lửa giận của Trương Trần thị đã bùng lên, thật sự là không hề cho Hùng gia chút thể diện nào, khiến cho Hùng Trương thị tức đến nỗi mặt lúc xanh lúc trắng, mà nam nhân Hùng gia lại càng tức đến mặt đỏ tai hồng.
Một nam nhân thân hình cao lớn xông lên trước, tức giận quát, “Dám bắt nạt muội muội của ta, ta liều mạng với các ngươi.”
Những nam nhân khác cũng khó thở, tất cả đều xông lên.
Trương Nhị Lang muốn đi cản lại, nhưng một người làm sao cản được cả đám người, tức khắc nam nhân Hùng gia giơ nắm đấm lên đánh lên người Trương Nhị Lang.
Mà lúc này, người thôn Trần Gia làm việc sau nhà tranh nghe thấy động tĩnh, cũng thi nhau buông việc trong tay xuống chạy lại.
Lão Trần thấy Trương Nhị Lang bị người vây đánh, lập tức cho mấy thanh niên của thôn Trần Gia tiến lên hỗ trợ.
Thôn dân thôn Đại Hưng đều ngơ ngác đứng nhìn, không rõ người thôn Trần Gia sao lại giúp Trương Nhị Lang.
Người thôn Trần Gia đông hơn, thế cục trong chốc lát đã được khống chế.
Lúc này lão Trần đi tới bên cạnh Lạc Tiểu Băng, vẻ mặt quan tâm hỏi thăm, “Chủ nhân, cô không sao chứ?”
Lão Trần nhất thời sốt ruột, quên mất luôn cả chuyện giữ bí mật.
Mọi người vốn đã chú ý đến lão Trần, vừa nghe lão Trần gọi một tiếng chủ nhân, cả đám không thể tưởng tượng được nhìn Lạc Tiểu Băng.
“Không phải là ngôi nhà phía sau là của Lạc Tiểu Băng đấy chứ?”
“Sao có thể chứ? Nàng ở đâu lấy ra nhiều tiền như vậy?”
“Nhưng nếu không phải như vậy, sao lão Trần lại gọi nàng là chủ nhân chứ?”
Lão Trần thấy mình lỡ làm hỏng việc, sắc mặt có hơi khó coi, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng mang theo áy náy, “Ta… Cái này…”
Lão Trần định giải thích, ông nóng vội quá rồi.
Tuy rằng trước đó có thành kiến với Lạc Tiểu Băng, nhưng không nói việc bệnh của mẹ Đại Tráng được nàng trị khỏi, mấy ngày nay tiếp xúc với Lạc Tiểu Băng, cũng khiến ông thật lòng quan tâm đến cô gái nhỏ này.
Lạc Tiểu Băng vẫy vẫy tay, cũng không để ý.
Sớm muộn gì chuyện này cũng lộ ra ngoài, sớm hay muộn thì cũng không khác nhau lắm.
Trước đó nàng muốn giấu giếm, cũng là vì tránh phiền toái không cần thiết.
Nhưng bây giờ nàng cũng coi như rõ ràng, cho dù mình có không chọc phải phiền toái, thì vẫn sẽ có phiền toái tới cửa tìm nàng.
Tình huống trước mắt hôm nay sao nàng còn không rõ ánh mắt của mọi người lại kỳ quái như vậy chứ? Sợ là không biết từ khi nào, người trong thôn đã đồn đãi mình cùng Trương Nhị Lang.
Ai da, thật ra nàng muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai lại khua môi múa mép loạn hết lên như vậy.