Chương 7: Diễn kịch ai mà không biết chứ?

Các thôn dân vốn bị Lý quả phụ kéo tới xem náo nhiệt, ngay từ đầu thấy Lý quả phụ đánh con nhà người ta ngất đi thì cảm thấy quá tàn nhẫn, nhưng bây giờ thấy Lý quả phụ như vậy, cũng đều cảm thấy Lạc Tiểu Băng có hơi quá.

Nhưng dù sao cũng không phải chuyện liên quan đến bọn họ, bọn họ cũng không tùy tiện xen vào.

Nhưng những thôn dân đến sau lại không biết rõ ràng, chỉ nhìn thấy Lý quả phụ bị đánh, đều cảm thấy Lạc Tiểu Băng quá đáng, bắt đầu chỉ trỏ rồi.

"Tiểu Băng à, Lý quả phụ tốt xấu gì cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi tát người ta thì quá đáng quá rồi."

"Đúng vậy, việc này là bản thân ngươi sai, người ta có một đứa con trai như vậy, cho dù có là góa vợ đi nữa, tốt xấu gì cũng là tú tài, cũng không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng, mẹ người ta đã không đồng ý cũng chẳng sai, sao ngươi có thể đánh người ta thành ra như vậy chứ? Vậy thì kỳ cục quá."

Đối mặt với chỉ trích của thôn dân, Lạc Tiểu Băng trầm xuống.

Từng thấy người không biết phân biệt đúng sai, nhưng chưa từng thấy ai không biết phân biệt đúng sai đến mức này.

Nếu là trước đây, nhất định nàng sẽ mặc kệ không quan tâm, nhưng nay đã khác xưa, nàng cùng hai đứa bé sống tốt trong cái thôn này, nên không thể đắc tội quá đáng với đám thôn dân.

Nghĩ nghĩ, Lạc Tiểu Băng liền lặng lẽ nhéo đùi mình một cái, đau đến mức nước mắt đều ứa ra.

"Vương đại thẩm, ta biết thẩm ngày thường biết phân biệt đúng sai, hiện giờ nói ta như vậy chắc chắn là không hiểu rõ nguyên nhân, nên mới nói oan cho ta, ta không trách thẩm." Lạc Tiểu Băng nhìn về phía vị phu nhân chỉ trích mình tàn nhẫn nhất, vẻ mặt thương tâm.

Diễn kịch thì ai mà không biết chứ?

Phải biết rằng năm đó nàng còn còn cứu thua một phen một người trong giới giải trí, cùng diễn một vở kịch với diễn viên gạo cội Lâm Tiêu.

Nếu không phải nàng không có tham vọng với giới giải trí, thì hiện tại bây giờ nàng cũng trở thành đỉnh lưu rồi.

Vương Đại Anh kia vừa nghe Lạc Tiểu Băng nói như vậy, tức khắc liền cảm thấy bà ta thật sự là một người không phân biệt được đúng sai, lại cảm thấy bản thân mình có thể thật sự không hiểu rõ ngọn ngành, sợ rằng đã hàm oan cho người ta, liền hỏi Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng, đại thẩm vừa rồi mới tới, đúng thật là không hiểu rõ ngọn ngành, nếu không ngươi nói rõ cho đại thẩm, nếu thật sự là nghĩ oan cho ngươi, đại thẩm nhất định nhận lỗi với ngươi."

Lạc Tiểu Băng nghe vậy, liền mở miệng, "Thím Lý này nhân cơ hội ta không có ở nhà đánh An An nhà ta đến nỗi đầu đầy máu, bây giờ còn đang hôn mê không rõ sống chết, lại luôn miệng nói ta câu dẫn con trai của bà ta, có câu bắt kẻ trộm phải bắt tận tay, bắt gian thì phải bắt cả đôi, không bằng không chứng mà vu khống ta câu dẫn con trai của bà ta, đây chính là muốn đẩy ta vào đường chết mà!"

Vương Đại Anh nhìn về phía An An nằm dưới đất, thấy An An vỡ đầu chảy máu bất tỉnh nhân sự, Vương Đại Anh không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Thấy biểu cảm của Vương Đại Anh, Lạc Tiểu Băng liền nhân cơ hội tiếp tục nói, "An An nhà ta bây giờ bị đánh thành như vậy, người làm mẹ như ta chẳng lẽ không thể đòi lại công đạo cho đứa nhỏ nhà mình sao? Nếu là như vậy, chi bằng ta đập đầu một cái chết luôn cho xong, cứ trơ mắt nhìn con mình bị bắt nạt mà không thể làm gì hay sao."

Các thôn dân thấy An An bất tỉnh dưới đất, lại nghe lời Lạc Tiểu Băng nói, cả đám đều cảm thấy xấu hổ.

Đổi lại là con của bọn họ bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, bọn họ cũng sẽ liều mạng với người khác, hai cái tát vẫn là quá nhẹ.

Mọi người chỉ trỏ Lý quả phụ, trong miệng cũng đầy chỉ trích.

Lý quả phụ thấy thế trong lòng luống cuống, lập tức cãi lại, "Ngươi nói bậy, con trai của ngươi chính là tự ngã đυ.ng đầu, không liên quan đến ta..."

"Mẹ ơi... Hu hu hu..."

Đúng lúc này giọng nói của Nhạc Nhạc vang lên.

Lạc Tiểu Băng theo giọng tiếng nhìn lại, liền thấy Nhạc Nhạc chạy về phía nàng, mà theo phía sau Nhạc Nhạc là một ông lão gầy gò râu bạc trắng.