Chương 69: Trà hoa cúc

Lão Trần dẫn theo thôn dân của thôn Trần Gia tốc độ thi công cực kỳ nhanh, ngày đầu tiên đã đào xong một vòng nền móng.

Mà ngày hôm sau đã có xưởng lò gạch lục tục đưa tới rất nhiều gạch xanh.

Nhiều gạch xanh như vậy, rất nhiều thôn dân là lần đầu tiên nhìn thấy, cả đám đều nhìn đến ngây người, hơn nữa nhìn tình huống này, chắc hẳn sẽ vẫn còn vận chuyển thêm nhiều đợt nữa.

Đây, thật sự là muốn xây nhà à?

Nhưng mà nhà ai lại xây nhà to như vậy?

Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Ngay cả trưởng thôn Trương Đức Vọng trong lòng biết rõ, nhìn trận tượng này cũng đều không khỏi giật mình.

Trong lòng thầm nghĩ nha đầu Tiểu băng này rốt cuộc là hái được loại thảo được gì, thế mà bán được số bạc đủ để xây một ngôi nhà lớn như vậy chứ?

“Trưởng thôn, rốt cuộc chỗ đất này là ai đã mua vậy?” Có thôn dân ghé sát lại, không nhịn được hỏi.

Trương Đức Vọng nghe vậy thu hồi suy nghĩ lại, không trả lời câu hỏi kia của thôn dân, chỉ nói, “Không lên núi hái nấm nhặt thông, ở đây hỏi thăm chuyện của người khác à?”

Thôn dân kia cười mỉa một tiếng, không dám hỏi lại, đi lên núi, chỉ là vừa đi vừa quay đầu lại nhìn bên kia công trường, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Trương Đức Vọng thấy người đi rồi, liền đi vào nhà Lạc Tiểu Băng.

Lạc Tiểu Băng thấy trưởng thôn đến, liền pha cho ông một cốc trà hoa cũng có cho thêm nước linh tuyền.

Các thôn dân cũng không biết có thể dùng hoa cúc để pha trà, ngay chính Trương Đức Vọng cũng là lần đầu tiên mới thấy, không khỏi cảm thấy mới lạ, uống một ngụm.

Vừa vào miệng đã là hương vị đắng chát đặc trưng của hoa cúc, nhưng khi nuốt xuống, hậu vị lại rất thơm, gần như giải tỏa nóng bức trong người, khiến người ta có có loại trải nghiệm thần kỳ như thông tai sáng mắt.

“Trà ngon!” Trương Đức Vọng cực kỳ kinh ngạc vui mừng, không nhịn được uống một ngụm lớn.

“Tiểu Băng, trà này của người làm thế nào vậy?” Trương Đức Vọng không nhịn được mở miệng hỏi.

Hoa cúc mọc đầy núi đồi, nhưng không có ai nghĩ đến dùng nó để pha trà, cũng không ai biết hoa cúc lại có vị ngon như vậy.

Lạc Tiểu Băng thấy vẻ mặt trưởng thôn tò mò, không khỏi có hơi kinh ngạc, “Ông trưởng thôn, mọi người bình thường không dùng hoa cúc để pha trà sao?”

Nàng thấy khắp núi đều là hoa cúc dại, cũng chỉ tiện tay hái về phơi khô xem như trà để dùng, thật ra không hề nghĩ tới trương thôn thế mà không biết hoa cúc có thể pha trà.

Trương Đức Vọng vừa nghe thấy không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ ông nên biết sao?

Nhưng đời đời người dân thôn Đại Hưng không có ai dùng hoa cúc để pha trà cả.

Tất nhiên Lạc Tiểu Băng thấy được biểu cảm của Trương Đức Vọng, cũng từ vẻ mặt của ông đoán ra được đáp án, tức khắc, trong đầu Lạc Tiểu Băng xuất hiện bốn chữ cơ hội kinh doanh.

“Ông trưởng thôn cảm thấy trà hoa cúc này ngon sao?” Lạc Tiểu Băng hỏi.

Trương Đức Vọng gật đầu, “So với là trà ta mua ở trấn trên thì ngon hơn nhiều.”

Nhà bình thường không mua nổi lá trà, nhưng nhà trưởng thôn lại có lá trà, đương nhiên, lá trà kia chính là loại trà thô chưa qua sơ chế.

Mà trà hoa cúc trước mắt, Trương Đức Vọng cảm thấy, so với loại trà nhiều năm trước ông được uống thì còn ngon hơn rất nhiều.

“Vậy ông trưởng thôn cảm thấy, nếu mang trà hoa cúc này ra bán, có thể có người mua không?” Lạc Tiểu Băng hỏi.

Trưởng thôn vừa nghe, ánh mắt sáng lên, nhìn Lạc Tiểu Băng, chỉ cảm thấy Lạc Tiểu Băng lại nghĩ đến chuyện làm ăn buôn bán rồi, lập tức liền nói, “Tất nhiên là có người mua.”

Lạc Tiểu Băng nghe vậy, liền phổ cập công hiệu của trà hoa cúc cho Trương Đức Vọng, “Ông trưởng thôn, ông đừng xem thường trà hoa cúc này, nó có thể công dụng tán gió, dịu gan sáng mắt, thanh nhiệt giải giải độc, mùa thu mà uống trà hoa cúc, có thể giải khát giải nhiệt.”

Trương Đức Vọng vừa nghe trà hoa cúc này có công hiệu như vậy thì hơi sửng sốt.

Thì ra cái thứ khắp núi đồi đâu đâu cũng có này, lại có nhiều tác dụng như vậy.

Nghĩ đến ngày xưa hoa cúc đều lãng phí, Trương Đức Vọng lại cảm thấy thịt đau như cắt.

Nghĩ rồi, Trương Đức Vọng không khỏi thở dài một hơi, “Vẫn là Tiểu Băng ngươi có năng lực.” Biết nhiều như vậy, nếu là thân nam nhi, sợ là vận may sẽ không cạn.

Nhưng trái với tưởng tượng, bây giờ Lạc Tiểu Băng như vậy cũng đã là rất may mắn rồi.

Chỉ là đáng tiếc mấy năm qua nàng cứ mơ hồ.

Lạc Tiểu Băng không biết suy nghĩ trong lòng Trương Đức Vọng, “Vậy đi, ta sẽ dạy ông trưởng thôn cách làm trà hoa cúc, để nhà ông trưởng thôn buôn bán cái này, ông trưởng thôn cảm thấy thế nào?”

Tuy rằng trà hoa cúc có thể bán được tiền, nhưng nghề nghiệp có thể bán lấy tiền có rất nhiều, một mình nàng không thể nào kham hết tất cả được, không có cách nào làm được quá nhiều việc, không bằng truyền dạy nghề này lại cho trưởng thôn có duyên phận khá tốt với nàng.

Trương Đức Vọng vừa nghe lời này của Lạc Tiểu Băng, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó lại liên tục xua tay, “Không được, cái này sao mà được chứ?”

Tuy rằng Trương Đức Vọng có hơi động tâm, nhưng tốt xấu gì cũng là người cả đời chính trực, không muốn chiếm tiện nghi của Lạc Tiểu Băng.

“Ông trưởng thôn đừng vội từ chối.” Đối với lời từ chối của Trương Đức Vọng, Lạc Tiểu Băng không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, “Cách làm trà hoa cúc này không phải dạy không cho ông trưởng thôn đâu ạ, ông trưởng thôn trả tiền xuất lực, ta sẽ nhập cổ phần, lấy hai phần lợi nhuận là được.”

Hoa cúc đầy khắp núi, chỉ có hai phần lợi nhuận cũng đã không ít.

Đợi đến mùa xuân, còn có thể làm loại trà hoa khác.

Cái gì gọi là nhập cổ phần Trương Đức Vọng không biết, nhưng vẫn có thể đại khái hiểu được ý của Lạc Tiểu Băng.

Nói thật, tuy rằng Trương Đức Vọng là gạch xanh nhà ngói khang trang, cũng giàu hơn so với người trong thôn một chút, nhưng trong nhà cũng có rất nhiều miệng ăn, ngày ngày trải qua cũng có hơi khó khăn.

Cũng đúng lúc bây giờ người nhà Trương Đức Vọng đều đang bận việc trên núi, trông cậy vào Lạc Tiểu Băng để kiếm tiền.

Cho nên, nói Trương Đức Vọng với đề nghị của Lạc Tiểu Băng không động lòng là giả.

Nhưng là, nào có chuyện trên trời rơi xuống bánh nhân thịt, trong chốc lát Trương Đức Vọng không thể quyết định được.

Nhưng còn không phải là trên trời rơi xuống bánh nhân thịt sao? Nếu không phải là trên trời rơi xuống bánh nhân thịt, chuyện kiếm tiền tốt như vậy Tiểu Băng sao lại có thể tìm mình chứ?

Thấy Trương Đức Vọng còn đang do dự, Lạc Tiểu Băng không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Ông trưởng thôn, ông cũng thấy đấy, nơi này của ta thật sự không lo liệu hết được quá nhiều việc, sau này khi xây xưởng xong lại càng bận hơn, thật sự là không no được việc bán trà hoa cúc, nếu ngài không giúp ta, vậy thì hoa cúc tốt như vậy cứ thế mà lãng phí thôi.”

Trương Đức Vọng sao mà không nghe ra đây chỉ là một lý do thoái thác của Lạc Tiểu Băng mà thôi, dù sao nếu nàng thật sự không thể lo liệu hết mọi việc, muốn tìm người còn không dễ sao?

Chẳng qua, nàng cố ý nói như vậy, vì để mình đồng ý mà thôi.

Nếu là người khác, Trương Đức Vọng sẽ nghĩ rằng người này có tính toán gì không, nhưng là Lạc Tiểu Băng, Trương Đức Vọng sẽ không nghĩ như vậy.

Bởi vì Trương Đức Vọng cảm thấy, dùng ánh mắt đã sống hơn nửa đời người của mình nhìn Lạc Tiểu Băng, biết Lạc Tiểu Băng là người phúc hậu, bản thân mình là trưởng thôn tuy rằng có chút ít quyền lực, nhưng thật ra cũng không tính là gì cả.

Cuối cùng Trương Đức Vọng gật đầu.

Chỉ là Trương Đức Vọng lại chủ động nhường lại lợi nhuận, “Ta có thể đồng ý, nhưng lợi nhuận không thể chia như vậy, chia năm năm, hai nhà chúng ta mỗi nhà một nửa.”

“Vậy đi ông trưởng thôn, ông bảy ta ba.” Đối với việc trưởng thôn chủ động nhường lại lợi nhuận, nàng vẫn rất cảm kích, dù sao cho dù là thời đại nào đi nữa con người vẫn sẽ coi trọng lợi ích, có thể chủ động nhường lại lợi ích thì có bao nhiêu người chứ?

Thấy Trương Đức Vọng nhíu này, Lạc Tiểu Băng thẳng thắn quyết định, “Việc này cứ quyết định như vậy đi, ông trưởng thôn cũng không thể tranh với ta được.”

Trương Đức Vọng thấy thái độ cương quyết của Lạc Tiểu Băng, biết là không thể thuyết phục được nàng, cho dù là thêm một phần thôi cũng không được, đành phải gật đầu, “Vậy thì lão già ta đây cũng không khách khí chiếm nhiều tiện nghi của ngươi rồi.”

Lạc Tiểu Băng cười cười, hẹn buổi chiều sẽ dạy bọn họ chế tác trà hoa cúc xong rồi thì nhớ ra ý định của Trương Đức Vọng đến đây, “Ông trưởng thôn tìm ta có chuyện gì sao?”