Vẻ mặt Lạc Tiểu Băng ngốc nghếch, đôi mắt to tròn đối diện đôi mắt nhỏ của Nhạc Nhạc, vẫn không hiểu Nhạc Nhạc muốn cái gì.
Mà Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt nhỏ, vẻ mặt chờ mong nhìn mẹ mình.
An An thấy vậy, mím môi, đi lên trước, sau đó bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay mẹ mình.
Khi Lạc Tiểu Băng đang mang vẻ mặt ngốc nghếch, An An cầm tay nàng đặt ở trên đầu mình.
Khi Lạc Tiểu Băng đối diện với đôi mắt sáng ngời trầm tĩnh của An An, lúc này mới nhận ra ý Nhạc Nhạc nói "cũng muốn" là cũng muốn xoa xoa đầu.
Hơi sửng sốt một chút, Lạc Tiểu Băng bất cười, sau đó liền xoa đầu hai đứa trẻ một phen.
"An An Nhạc Nhạc ngoan, các con tự mình chơi một lát nhé, mẹ đi sắc thuốc cho Tề thúc của các con." Lạc Tiểu Băng nói với hai đứa nhỏ.
Hai đứa trẻ đều rất hiểu chuyện, cũng biết mẹ mình rất bận rộn, cho nên cũng không dính lấy Lạc Tiểu Băng, trực tiếp chạy đến một góc xem kiến chuyển nhà.
"Ca ca, sao con kiến lại phải chuyển nhà ạ?" Nhạc Nhạc hỏi An An.
"Có thể nhà của chúng đã quá cũ nát." An An trả lời.
Lạc Tiểu Băng nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, sau đó nhìn qua gian nhà "quá cũ nát" của mình.
Không sao cả, đợi đất mua đến tay, nàng cũng có thể dẫn con đi chuyển nhà.
Nghĩ vậy, Lạc Tiểu Băng liền trực tiếp chui vào bếp.
Vào trong bếp rồi, Lạc Tiểu Băng liền lấy thuốc mua từ Nhân Thọ Đường mua về ra/
Nàng mua cũng không ít thuốc, nhưng không phải tất cả đều cho Tề Thiên Hạo, một phần nàng phải dùng để xóa vết sẹo trên mặt mình, một phần còn lại dùng để cất trữ vào kho dược liệu của nàng.
Dù sao thân là dược sĩ, trong tầm tay sao lại không có chút thuốc nào chứ?
Chỉ là không phải trên núi thảo dược nào cũng có, cho nên nàng cứ mua trước một chút.
Cho nên nàng mới nói với Tôn lão, mua về để nghiên cứu phương thuốc cũng không phải nói bậy gì.
Từ những loại dược liệu bên trong đó, Lạc Tiểu Băng lấy ra một ít thuốc Tề Thiên Hạo cần dùng, sau đó từ lấy vài loại dược liệu trong không gian.
Cam thảo, sài hồ, liên kiêu, thạch cao... Bởi vì thời gian dài tiếp xúc với dược liệu, cho nên Lạc Tiểu Băng có thể dùng tay ước lượng khá chuẩn xác, bởi vậy nên khi nàng phối dược cực kỳ lưu loát.
Sau khi phối thuốc xong, Lạc Tiểu Băng bắt đầu sắc thuốc.
Trên thực tế, nếu muốn hiệu quả trị liệu tốt hơn nữa, để dược liệu phát huy tối đa, sắc thuốc không phải là lựa chọn tốt nhất.
Chẳng qua muốn bây giờ nàng điều chế thuốc, đừng nói là thiếu công cụ, cho dù có công cụ, một loạt quá trình tinh luyện cũng rất mất công.
Hơn nữa Lạc Tiểu Băng hiện giờ không muốn bại lộ quá nhiều, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn sắc thuốc.
Mà lúc này, Tề Thiên hạo vẫn luôn nằm trên giường không nhúc nhích, nhíu mày, trong đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần trầm tư.
Gian nhà tranh cũ nát này không thể cách âm, cho nên vừa rồi đối thoại của Lạc Tiểu Băng cùng Trương Hạnh Hoa tất cả đều rơi vào trong tai Tề Thiên Hạo.
Nữ nhân kia, thật sự là một phụ nhân bình thường ở nông thôn sao?
Một phụ nhân bình thường ở nông thôn, có thể biết được câu "người ta có sở trường sở đoản" sao? Còn có thể nói ra đạo lý to lớn như "mỗi người đều có giá trị của mình, giá trị của mỗi người là khác nhau" sao?
Không chỉ như vậy, nữ nhân Lạc Tiểu Băng kia, quả thực khiến cho nhận thức của hắn với nữ nhân ở nông thôn điên đảo.
To gan kiêu ngạo như vậy, tự tin lại cứng cỏi, tuy rằng diện mạo thô tục, nhưng khí độ toàn thân, lại không thể đánh đồng với quý nữ trong kinh.
Nữ nhân như vậy, hắn tuyệt đối không tin chỉ là một phụ nhân nông thôn bình thường.
Nhưng chỉ cần nàng không có tâm tư gì, hắn cũng sẽ không tìm mọi cách điều tra nàng.
Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, nàng lại cứu hắn một mạng.
Nghĩ vậy, Tề Thiên Hạo liền nhắm hai mắt lại, trong lòng sắp xếp lại tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian này.
Có lẽ là nghĩ quá nhập tâm, Tề Thiên Hạo cũng không nghe thấy tiếng Lạc Tiểu Băng đi vào.
Lúc này Lạc Tiểu Băng bưng bát thuốc đã sắc xong đi vào, thấy nam nhân trên giường có vẻ như ngủ rồi, cũng không lui ra ngoài.
Thuốc phải uống nóng mới có hiệu quả.
Lạc Tiểu Băng đi đến mép giường, một tay bưng thuốc, một tay khác chuẩn bị duỗi ra lay nam nhân trên giường tỉnh lại.
"A..."
Tay Lạc Tiểu Băng còn chưa đυ.ng đến Tề Thiên Hạo, liền bị tóm lấy, khiến nàng kinh hãi hít sâu một hơi.
Mà một tay khác đang bưng bát thuốc suýt chút nữa đổ hết đi.
Cùng lúc đó, Tề Thiên Hạo mở mắt, một đôi con ngươi thâm thúy như đá đen, chạm vào tầm mắt của Lạc Tiểu Băng.
Đôi con ngươi thâm thúy của Tề Thiên Hạo chợt lóe lên, mà Lạc Tiểu Băng sắc bén cũng không khó thấy được, chỗ cánh tay bị nắm lấy kia rõ ràng lại càng đau đớn hơn.
Lạc Tiểu Băng không hề nghi ngờ chút nào, nếu Tề Thiên Hạo không nhận ra mình sớm, cánh tay kia của mình sợ là phải phế bỏ.
Nghĩ đến bản thân mình suýt nữa tai bay vạ gió, Lạc Tiểu Băng trầm mặt.
"Ta không biết thân phận của ngươi là gì, nhưng hiện giờ ngươi đang ở trong nhà ta, nên không đến nỗi với ai cũng tỏ ra phải đề phòng, nếu không ta cũng chỉ có thể mời ngươi rời khỏi nhà ta mà thôi."
Sắc mặt Lạc Tiểu Băng thật sự không tốt trừng Tề Thiên Hạo, hôm nay là mình, nếu ngày mai An An hoặc là Nhạc Nhạc đi vào, bởi vì lòng đề phòng của nam nhân này mà bị thương thì sao?
"Nếu lòng phòng bị của ngươi nặng như vậy, bát thuốc này ngươi thật sự không cần uống đâu."
Nói xong, Lạc Tiểu Băng mang theo vài phần tức giận cầm bát thuốc đặt mạnh lên mép giường, nước thuốc đen đặc bắn ra ngoài.
Làm như vậy, Lạc Tiểu Băng vẫn chưa hoàn toàn hết giận, trừng mắt với Tề Thiên Hạo, "Còn nữa, ngươi còn muốn nắm tay ta đến khi nào?"
Tề Thiên Hạo lúc này mới phản ứng lại mình đang nắm chặt lấy tay Lạc Tiểu Băng, vội vàng buông ra.
Nhưng hơi ấm còn lại trong lòng bàn tay Tề Thiên Hạo đã rất lâu chưa tan, khiến trong lòng Tề Thiên Hạo không hiểu sao lại cứ bực bội.
Mà bị Lạc Tiểu Băng quở trách lại, sắc mặt Tề Thiên Hạo thật ra không tốt lắm.
Nhưng dù sao cũng biết chuyện hôm nay là mình không đúng, Tề Thiên Hạo vẫn có hơi cứng đờ mở miệng nói, "Xin lỗi."
Lạc Tiểu Băng cũng không phải người vô lý, vừa nghe Tề Thiên Hạo xin lỗi, thần sắc cũng hòa hoãn vài phần.
Tề Thiên Hạo thấy vậy, vì tỏ ra bản thân không phải là đối tượng nàng nên đề phòng, liền nhìn về bát thuốc đang để một bên.
Mày kiếm nhíu lại gần như không thể nhìn thấy, vẫn cố hết sức nâng người lên khỏi giường, duỗi tay nhận lấy chén thuốc đã không còn tính là nóng kia.
Không hề do dự chút nào, Tề Thiên Hạo trực tiếp rót vào trong miệng.
Vốn tưởng rằng sẽ không thấy hương vị gì, cho nên động tác uống thuốc của Tề Thiên Hạo cực kỳ dứt khoát.
Nhưng, ngay sau đó toàn bộ cơ mặt của Tề Thiên Hạo lập tức cứng đời lại, nếu không phải là Lạc Tiểu Băng ở đây, hắn còn phải bận tâm đến mặt mũi, phỏng chừng giờ khắc này vẻ mặt của hắn đã đều vặn vẹo cả.
Tề Thiên Hạo nghi ngờ, nữ nhân Lạc Tiểu Băng này có phải cố ý bỏ hoàng liên vào thuốc của hắn hay không, đắng đến nỗi đầu lưỡi của hắn cũng tê dại.
Lạc Tiểu Băng vốn cố ý không giúp, nên dù bận vẫn ung dung nhìn Tề Thiên Hạo uống thuốc.
Thuốc đắng cỡ nào thì nàng cũng biết, vì dù sao bên trong còn có thêm hoàng liên nữa.
Nhưng nhìn thấy Tề Thiên Hảo bởi vì đắng quá mà gương mặt cứng đờ, Lạc Tiểu Băng lại ma xui quỷ khiến móc từ trong lòng ra một viên kẹo, trực tiếp nhét vào trong miệng Tề Thiên Hạo.
Trong nhất thời, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Hoàng liên:
Cam thảo:
Sài hồ:
Liên kiều:
Thạch cao: