Khi Lạc Tiểu Băng trở về, liền thấy ba người Trương Hạnh Hoa cùng An An Nhạc Nhạc đang bận rộn xung quanh đống bông.
Vừa đến gần đã thấy, ba người đang đang tách hạt bông, hơi mất công, nhưng cũng đã tách được số lượng của một cái chăn.
Thật ra may chăn cũng không cần kỹ thuật gì, trước kia Lạc Tiểu Băng ở nông thôn đã từng thấy, hơn nữa còn từng dùng.
"Chỉ là theo nàng biết, thời đại này cũng chưa có ép bông hay dập bông bằng cung trúc*, Lạc Tiểu Băng rất tò mò Trương Hạnh Hoa sẽ làm cách nào để nhồi những miếng bông nhỏ thành một cái chăn bông hoàn chỉnh, nên cũng không vội vàng đi làm gì, mà ở bên cạnh tò mò quan sát.
(*Đây là một nghề có truyền thống lâu đời của Trung Quốc)"
Chỉ thấy Trương Hạnh Hoa cầm một cây gậy trúc sạch sẽ ở bên cạnh, đặt hạt bông dưới mặt cỏ, giống như giặt quần áo mà đập.
Lạc Tiểu Băng: "..." Cách thức rất đơn giản thô bạo.
Nhìn Trương Hạnh Hoa cố gắng hết sức, Lạc Tiểu Băng yên lặng xoay người, cũng tiện tay tìm một cây gậy trúc đập lên đám bông đó.
An An Nhạc Nhạc lần đầu tiên thấy cách làm chăn bông, cảm thấy rất mới lạ, thấy mẹ và dì Hạnh Hoa đều đập bông, bọn nhỏ cũng không nhịn được mà đi tìm một cây gậy trúc nhỏ cùng nhau đập.
Nhưng dù sao hai đứa vẫn còn nhỏ không có bao nhiêu sức lực, chỉ một lát sau cả hai đã mệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa.
Không thể không nói, đập bông là việc tốn sức, Lạc Tiểu Băng cùng Trương Hạnh Hoa đập khoảng chừng nửa canh giờ, chỗ bông đó mới bông bông mềm mại, chạm nhẹ vào tựa như kẹo bông gòn vậy.
Lạc Tiểu Băng mệt mỏi đến kiệt sức, đừng nói chi đến Trương Hạnh Hoa chẳng mấy khi làm việc nặng nhọc, lúc này Trương Hạnh Hoa đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
Trong nhất thời trong lòng Lạc Tiểu Băng có băn khoăn, liền vào phòng bếp rót cho Trương Hạnh Hoa một chén nước, nhân lúc không ai chú ý, Lạc Tiểu Băng nhỏ một giọt linh tuyền vào chén.
Quả nhiên, Trương Hạnh Hoa uống xong chén nước có thêm nước linh tuyền, cả người đều tràn đầy tinh thần.
Hồi phục lại tinh thần, Trương Hạnh Hoa liền tiếp tục hoàn thành công việc.
Chỉ thấy Trương Hạnh Hoa lấy chỗ bông đã mềm xốp trải ra trên mặt cỏ, đợi dọn hết chỗ bông, Trương Hạnh Hoa lại kéo vài sợi tạo thành cái lưới phủ lên bên trên mặt bông, làm xong lại vuốt thêm mấy lần theo đúng trình tự.
Bận rộn như vậy qua nửa canh giờ, Trương Hạnh Hoa mới đưa thu hết số bông khô đã làm xong, khéo tay cắt vải bông cùng vải lụa, bắt đầu may chăn.
Kỹ thuật may vá của Trương Hạnh Hoa rất thành thạo, kim chỉ trên tay nàng ta có thể nói là nước chảy mây trôi, nhanh chóng lại tinh tế.
Không lâu sau, một chiếc chăn bông mới phồng phồng mềm mại đã hoàn thành.
An An Nhạc Nhạc lớn đến như vậy nhưng mới lần đầu tiên nhìn thấy chăn mới, còn là dùng vải lụa và sợ bông làm, hai đứa nhỏ không thể nhịn được đưa tay sờ thử, lại như sợ sờ hỏng, hai khuôn mặt nhỏ vì hưng phấn mà đỏ rực, rất đáng yêu.
Nhìn dáng vẻ này của An AN Nhạc Nhạc, Lạc Tiểu Băng lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.
Nếu là ở hiện đại, những đứa trẻ như bọn chúng, có vài món đồ chơi cũng không dễ mà dỗ được, nhưng bọn chúng lại chỉ bởi vì một cái chăn mới mà đã vui vẻ như vậy, giống như đối diện với một thứ quý giá nào đó vậy.
Nhịn chua xót trong lòng xuống, Lạc Tiểu Băng xoa xoa đầu An An Nhạc Nhạc, "Đợi sau này chúng ta có nhà mới, mẹ sẽ làm cho các con mỗi đứa một cái chăn bông thật đẹp."
Hai đứa nhỏ nghe vậy liếc nhau, sau đó đều ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, kinh hỉ lại chờ mong.
"Mẹ, chúng ta sẽ có nhà mới sao?"
Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Nhất định sẽ có."
An An Nhạc Nhạc ngầm hiểu ý nhau, sau đó trăm miệng một lời nói, "Chúng con tin tưởng mẹ."
Hiện giờ mẹ mẹ rất lợi hại, nói gì thì đều có thể thực hiện được.
Trương Hạnh Hoa bên cạnh nhìn Lạc Tiểu Băng, vẻ mặt sùng bái, "Tiểu Băng tỷ, tỷ thật là lợi hại."
Nói rồi, vẻ mặt Trương Hạnh Hoa ủ rũ, vẻ mặt mất mát, "Không giống muội, thật sự là chẳng làm được gì."
Thấy Hạnh Hoa như vậy, Lạc Tiểu Băng có hơi kinh ngạc, "Hạnh Hoa, ngươi sao lại nói bản thân mình như vậy?" Nàng không ngờ tới Trương Hạnh Hoa sẽ phủ định bản thân mình, trong trí nhớ của nàng, nàng ta vẫn luôn là một cô nương tốt an tĩnh.
Trương Hạnh Hoa nghe vậy càng mất mát hơn, "Tiểu Băng tỷ, muội chỉ nhóm bếp thôi cũng đốt cháy cả nhà bếp, tẩu tử của muội thường nói muội đây là không phải mệnh tiểu thư nhưng lại có bệnh tiểu thư."
Lạc Tiểu Băng nhíu mày, nghĩ đến Diệu Thúy Lan, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Hạnh Hoa là con gái duy nhất của Trương gia, Đại Toàn thúc lại làm ở phòng thu chi ở trấn trên, có chút quan hệ, cho nên cũng đã tìm cho Hạnh Hoa một mối hôn sự tốt.
Nghe nói đối phương làm ăn buôn bán trong huyện, có nha hoàn tôi tớ hầu hạ, cho nên từ nhỏ thẩm đã cưng chiều Hạnh Hoa, ngoại trừ việc may vá thì cũng không để nàng ta làm gì.
Nhưng Diệu Thúy Lan lại ác miệng nói Hạnh Hoa là "không phải mệnh tiểu thư mà lại có bệnh tiểu thư", đây rõ ràng là ghen ghét Hạnh Hoa.
Bởi vì số mình không tốt, cho nên ghen ghét Hạnh Hoa, cũng biết Hạnh Hoa sẽ không đi mách lẻo, lại càng ngấm ngầm dùng lời nói bắt nạt làm tổn thương Hạnh Hoa.
Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Băng lại có thêm nhận thức mới với nhân phẩm của Diệu Thúy Lan, lại càng chán ghét nhiều hơn nữa.
Nhưng trên mặt Lạc Tiểu Băng lại không lộ ra biểu cảm gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạnh Hoa.
"Hạnh Hoa, ngươi rất giỏi, đừng nghe tẩu tử ngươi nói bậy." Tuy rằng Hạnh Hoa được chiều chuộng lớn lên, nhưng lại không hề ngang ngược, ngược lại còn là một cô bé thông minh khéo léo, tâm địa lương thiện.
Hạnh Hoa mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Lạc Tiểu Băng.
Nàng ta thật sự rất giỏi sao? Nhưng tẩu tử không nói như vậy.
"Thật đấy, ngươi rất giỏi." Lạc Tiểu Băng nhìn ra nghi hoặc của Hạnh Hoa, vẻ mặt nghiêm túc cường điệu, "Hạnh Hoa, ngươi phải biết rằng, ai cũng có sở trường sở đoản, mỗi người đều có giá trị của riêng mình, mà giá trị của mỗi người lại khác nhau."
Thấy Hạnh Hoa vẫn còn mờ mịt, Lạc Tiểu Băng liền nêu ví dụ, "Ngươi xem, ngươi may vá rất tốt, còn biết làm chăn, ta thì không biết. Tay nghề thêu thùa của ngươi ta cũng từng thấy rồi, có lẽ những chuyên gia chuyên dạy dỗ các tiểu thư cũng chưa chắc bằng được với ngươi, có thể thấy được ở phương diện thêu thùa ngươi rất có thiên phú."
Trương Hạnh Hoa vừa nghe lời này, đôi mắt sáng ngời.
"Tiểu Băng tỷ, tỷ thật sự cảm thấy muội có thiên phú sao?" Trương Hạnh Hoa hỏi, vẻ mặt khẩn trương.
Rất rõ ràng, Trương Hạnh Hoa rất thích phương diện may vá.
"Thật đó, cho nên ta mới nhờ ngươi hỗ trợ may xiêm y." Vẻ mặt Lạc Tiểu Băng khẳng định.
Sau khi nói xong, Lạc Tiểu Băng tiết lộ ý định ban đầu mà nàng nhờ Trương Hạnh Hoa hỗ trợ may xiêm y, hơn nữa giải thích, một khi xiêm y có thể bán với giá tốt, sẽ trích phần trăm cho nàng ta.
Hạnh Hoa nghe xong, vẻ mặt hưng phấn, "Tiểu Băng tỷ, muội nhất định sẽ may xiêm y thật là đẹp."
"Ta tin rằng nhất định ngươi sẽ làm rất tốt." Lạc Tiểu Băng nói, không nhịn được xoa xoa đầu Hạnh Hoa.
Đặt ở hiện đại, Hạnh Hoa mười ba tuổi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Vẻ mặt Hạnh Hoa hưng phấn, cảm thấy bây giờ nàng ta có được tự tin xưa nay chưa từng có, cầm lấy thước lấy số đo cho An An Nhạc Nhạc, sau đó cầm vải bắt đầu mân mê.
Lạc Tiểu Băng thấy Trương Hạnh Hoa nhiệt tình như vậy, không nhịn được cười.
Vừa cúi đầu, đã thấy hai đứa nhỏ trông mong nhìn mình, Lạc Tiểu Băng không khỏi sửng sốt.
"Mẹ, con cũng muốn." Nhạc Nhạc mở miệng.
An An nhìn mẹ mình, ánh mắt thẳng thắn.
Lạc Tiểu Băng: "..." Muốn gì chứ?