Chương 51: Mua đất

Hỏi xong, Trương Đức Vọng mới phát hiện bản thân đã hỏi vấn đề không nên hỏi, không khỏi có hơi xấu hổ, "Tiểu Băng ngươi đừng để ý, ta có hơi kích động một chút."

Hạt thông trên núi rất nhiều, lại không có ai nhặt về ăn, để không trên núi cũng lãng phí.

Hiện giờ lại biết thứ này lại có thể bán một cân 5 văn tiền, đây quả là một việc rất tốt.

Nghĩ đến đây, trong thần sắc của Trương Đức Vọng đều mang theo vài phần kích động.

Lạc Tiểu Băng nhìn Trương Đức Vọng như vậy, trong lòng hiểu rõ, "Thôn trưởng ông thấy việc này thế nào?"

Lạc Tiểu Băng vừa hỏi, thần sắc kích động của Trương Đức Vọng lại lập tức tan đi, thần sắc lại có hơi do dự.

"Tiểu Băng, việc này ta đã biết, chỉ là việc này ta còn phải suy tính lại đã."

"Trưởng thôn còn điều gì băn khoăn?" Lạc Tiểu Băng khó hiểu, rõ ràng trưởng thôn đã rất động tâm rồi.

Trương Đức Vọng thở dài một tiếng, "Việc này của ngươi đúng thật là chuyện tốt, có thể giúp người trong thôn theo đó mà giàu lên, chỉ là quả thông trên núi thì nhiều, dã thú cũng nhiều, ta sợ thôn dân sẽ vì tiền mà ồ ạt vào núi sâu."

Chuyện này thì cũng không phải không thể xảy ra.

Nếu thôn dân tự đi vào trong núi mà gặp phải chuyện gì, ông ta là một trưởng thôn, nếu muốn mở lời, một khi có người vì tham lam mà đi vào núi sâu, sợ là bản thân mình còn có trách nhiệm liên quan.

Nghe vậy Lạc Tiểu Băng có chút thất vọng, nhưng cũng có thể hiểu được.

Nếu thật sự không được, nàng sẽ đi thôn bên cạnh hỏi một chút, hoặc dứt khoát để việc kiếm tiền từ hạt thông chỉ làm trong thời gian ngắn.

Việc có thể kiếm tiền có rất nhiều, nàng cũng không chỉ có mỗi việc này.

Không nói đến cái khác, việc đầu tiên là gieo trồng nấm cũng không tệ.

Ngay khi nghĩ đến đây, Trương Đức Vọng lại mở miệng, "Tiểu Băng, việc này trước tiên ngươi cho ta thời gian mấy ngày, trước hết ta sẽ tạo một vài điều lệ, đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi một đáp án được không?"

Trương Đức Vọng cũng không muốn bỏ qua cơ hội làm giàu cho người trong thôn.

Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Vậy thì đa tạ trưởng thôn."

Trương Đức Vọng nghe Lạc Tiểu Băng một câu trưởng thôn hai câu trưởng thôn, không khỏi nói, "Tuổi của ta cũng ngang với ông nội ngươi, ngươi cứ gọi ta là ông trưởng thôn đi."

Lạc Tiểu Băng cũng không thấy ngại, thẳng thắn gọi một câu ông trưởng thôn.

Trương Đức Vọng nghe vậy rất hưởng thụ, ánh mắt nhìn Lạc Tiểu Băng mang theo vài phần đánh giá.

Không biết có phải ảo giác hay không, hai lần chứng kiến Lạc Tiểu Băng lại khác hoàn toàn với trước đây, trực giác nói cho ông ta, nha đầu này nhất định còn có phúc về sau.

"Ông thôn trưởng, ta còn có việc muốn nhờ ông giúp."

Trương Đức Vọng nghe vậy, thẳng thắn nói, "Có gì thì cứ nói thẳng, không cần khách khí."

"Ta muốn mua đất."

"Mua đất?" Vẻ mặt Trương Đức Vọng kinh ngạc, "Ngươi muốn mua ở đâu?"

"Chỉ cần hai mẫu đất bên cạnh nhà tranh của ta ở đầu thôn là được." Nàng cũng định mua đất trong thôn, nhưng trong thôn lắm thị phi, vẫn nên ở ngoài đầu thôn yên tĩnh hơn nhiều.

Vừa nghe Lạc Tiểu Băng muốn mua ở đầu thôn, mà một lần mua là hai mẫu, Trương Đức Vọng lại càng chấn kinh hơn.

"Tiểu Băng, ngươi mua nhiều như vậy làm gì?"

"Ông thôn trưởng, thật sự không dám giấu giếm, ta mua đất là vì cần dùng xây nhà, ông cũng biết căn nhà tranh kia của ta thật sự không an toàn."

Trưởng thôn vừa nghe, theo bản năng liền nhìn gương mặt của Lạc Tiểu Băng, thở dài một tiếng.

Căn nhà kia, đúng thật là không an toàn, nếu không phải như vậy, gương mặt kia của Tiểu Băng sao phải đến nỗi như bây giờ cơ chứ.

Chỉ là, mua hai mẫu đất để xây nhà?

"Tiểu Băng, ngươi muốn xây nhà lớn cỡ nào mà mua nhiều đất như vậy?"

Hai mẫu đất kia diện tích không nhỏ, nếu muốn xây nhà, phải xây bao nhiêu căn nhà mới được chứ?

"Cũng không chỉ để xây nhà, ta còn muốn xây một cái xưởng, làm một vài nghề khác nữa." Trên thực tế, nàng còn muốn gieo trồng nấm trong nhà.

Nhưng hiện giờ không phải là lúc nên nói ra.

Vừa nghe Lạc Tiểu Băng muốn xây xưởng, Trương Đức Vọng càng thêm kinh ngạc.

Cũng không hỏi kỹ Lạc Tiểu Băng muốn xây xưởng gì, mà hỏi một vấn đề mấu chốt, "Hai mẫu đất này giá cũng không rẻ, chắc phải đến 8 lượng bạc, tiền của ngươi đủ không?"

Đất ở đầu thôn là đất hoang, cho nên giá cũng không cao, khoảng chừng 4 lượng bạc một mẫu.

Lạc Tiểu Băng nếu thật sự có 8 lượng bạc, mấy năm nay sao lại thành ra như vậy? Huống hồ còn muốn xây nhà xưởng, cộng dồn lại thì phải tốn rất nhiều tiền.

Lạc Tiểu Băng cũng dự đoán được sẽ bị hỏi, cũng đã nghĩ ra lý do thoái thác rồi.

"Ông trưởng thôn, thật không dám giấu giếm, trước đây cha đứa nhỏ sợ rằng hắn sẽ xảy ra chuyện nên để lại cho cô nhi quả phụ chúng ta, nên đã mời người dạy cho ta chút ít bản lĩnh, một trong số đó là nhận biết dược liệu, mấy ngày nay ta lên núi hái những dược liệu quý giá, bán được không ít tiền, hơn nữa nấm tán cùng hạt thông cũng bắn được tiền, miễn cưỡng cũng có thể mua được đất, xây được vài căn phòng."

Đây là lần đầu tiên Trương Đức Vọng nghe Lạc Tiểu Băng nói về cha mấy đứa nhỏ, theo bản năng liền hỏi, "Cha đứa nhỏ giờ đang ở đâu?"

Lạc Tiểu Băng thu lại thần sắc, hơi rũ mí mắt, "Hắn... Đã chết."

Lúc này, trong nhà Lạc Tiểu Băng, Tề Thiên Hạo đang nói chuyện với Nhạc Nhạc, không hiểu vì sao liền hắt xì mạnh một cái.

Trương Đức Vọng chấn động, trong mắt tràn đầy thương hại.

Trách không được...

"Ông trưởng thôn, những năm gần đây, ta vẫn luôn không thể tiếp nhận sự thật này, cho nên mới mơ màng hồ đồ sống qua ngày như vậy, hiện giờ nhìn hai đứa trẻ, ta cũng nhận ra, quyết định hoàn toàn bước ra khỏi nó, mới không uổng công cha đứa nhỏ đã sắp xếp những chuyện đó cho ta."

Sở dĩ nói những cái này, là bởi vì sợ rằng người ta sẽ cảm thấy trước sau khác nhau hoàn toàn, như vậy sẽ hạn chế những nghi ngờ không cần thiết.

Cứ đắp nặn hình tượng của mình thành một người mơ màng đau buồn trong nhiều năm vì người thương ra đi, vậy vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.

Trương Đức Vọng nghe xong liền gật đầu, "Nên như vậy, vì hai đứa nhỏ, cũng nên đi ra thôi, ngày tháng sau này sẽ càng tốt hơn, cũng không thể vì chuyện quá khứ mà khiến cuộc sống thành ra như vậy."

Nói rồi, Trương Đức Vọng tiếp tục, "Vậy mọi chuyện ta sẽ sắp xếp giúp ngươi, chỉ là đầu thôn cũng không thuộc trong thôn, tuy rằng ta có quyền lực, nhưng vẫn phải làm một số thủ tục liên quan đại khái mấy ngày sau mới có thể làm xong chuyện này được, ngươi chờ được không?"

"Tất nhiên ta tin tưởng ông trưởng thôn sẽ làm được." Nói rồi, Lạc Tiểu Băng đã móc ra ngân phiếu mười lượng đã chuẩn bị từ trước, "Đây là tiền mua đất, còn thừa lại thì biếu trưởng thôn vì phải vất vả, đã nhiều ngày làm phiền ông trưởng thôn hỗ trợ làm việc."

Trương Đức Vọng vừa nghe có hai lượng phí làm việc, không khỏi cả kinh, vội vàng từ chối.

"Sau này ta còn có việc còn muốn nhờ đến ông trưởng thôn, ông trưởng thôn nếu không nhận, sau này chỉ sợ ta cũng không dám mở miệng nữa." Lạc Tiểu Băng thấy Trương Đức Vọng từ chối, vội vàng nói.

Nàng vẫn hiểu được chuyện nhân tình qua lại.

Nếu thật sự không tỏ ra gì đó, sợ rằng nhân duyên có tốt cỡ nào thì sớm muộn cũng mất hết.

Đã có số tiền dư này, vậy tất nhiên người ta sẽ vui vẻ làm việc rồi.

Trương Đức Vọng vừa nghe Lạc Tiểu Băng nói vậy, thì cũng không đùn đẩy nữa, trực tiếp nhận lấy ngân phiếu mười lượng, trong lòng âm thầm quyết định, sau này chuyện về Lạc Tiểu Băng, nhất định ông ta phải để ý quan tâm nhiều hơn.

Nói xong mọi chuyện, Lạc Tiểu Băng cũng không ở lại, trực tiếp chào trưởng thôn.

Đợi Lạc Tiểu Băng đi rồi, vợ của trưởng thôn Ngô thị cũng đi đến, "Đương gia, Tiểu Băng tìm ông có chuyện gì?"

Trương Đức Vọng nhìn thoáng qua vợ mình, không nhịn được cảm khái, "Thế này thì người Lạc gia thật sự là... Ai, sau này bọn họ sẽ hối hận."