Chương 42: Tác dụng của nước linh tuyền

Vốn Trương Đại Lang đã mệt mỏi cả ngày, thấy Diệu Thúy Lan chủ động, nghĩ đến hai người đã lâu không thân mật, nên cũng có cảm giác.

Ân ái xong, vẻ mặt Đại Lang thỏa mãn ôm Diệu Thúy Lan vào lòng, chút khó chịu trong lòng rất nhanh đã tản đi.

Diệu Thúy Lan nằm trong lòng Đại Lang, một bên dùng tay vẽ vòng tròn trong ngực Đại Lang, một bên mở miệng, "Đại Lang, chàng nói xem Tiểu Băng đối tốt với Nhị Lang như vậy, có chuyện tốt cũng để cho Nhị Lang làm không cho chàng làm, có phải Tiểu Băng nàng coi trọng Nhị Lang, muốn Nhị Lang làm..."

"Nàng đừng nói bậy." Trương Đại Lang nhíu mày, ngắt lời Diệu Thúy Lan.

Từ nhỏ hắn ta đã coi Tiểu Băng là muội muội, nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Diệu Thúy Lan lại không vui, vừa rồi nàng ta ra sức như vậy, cũng không phải chỉ để ngậm miệng.

Mẹ chồng nói chuyện này không liên quan gì đến Lạc Tiểu Băng, nàng ta sẽ tin sao?

Đối với người ngoài còn tốt hơn một người con dâu là nàng ta, nếu nói không có ẩn tình, đánh chết nàng ta cũng không tin.

Hơn nữa, Lạc Tiểu Băng kia còn hại mình bị đánh, nàng ta tuyệt đối sẽ không để Lạc Tiểu Băng được như ý.

Trong mắt Diệu Thúy Lan tràn đầy oán hận, căn bản không cảm thấy mình bị đánh là cảm thấy chướng mắt vì Trương Tiểu Muội là con gái.

Vốn dĩ chính là như vậy, con gái đều là những nha đầu tốn cơm gạo, miệng mẹ chồng nói đều quý như nhau, nhưng nếu thật sự là như nhau, sao lại đối với nàng ta không tốt?

"Đại Lang chàng cũng đừng trách ta nói bậy, nhưng chàng có mắt nhìn một chút đi, mẹ đối với Tiểu Băng tốt như vậy, chỉ sợ cũng có tâm tư muốn cho nàng làm con dâu của Trương gia."

Diệu Thúy Lan thử nói, không nghe Đại Lang đáp lại, cho rằng Đại Lang đồng ý với mình, liền tiếp tục nói, "Đại Lang, Tiểu Băng kia vừa nhìn đã thấy chẳng phải là người an phân, tâm cơ thâm sâu, còn dắt theo hai cái đuôi, nếu thật sự vào Trương gia..."

"Nàng câm miệng cho ta."

Cuối cùng không nghe được nữa, Đại Lang không nhịn nữa, một tay đẩy Diệu Thúy Lan ra.

Tất cả âu yếm dịu dàng vừa rồi đều tan như mây khói, lúc này giữa trán Đại Lang nổi đầy gân xanh.

Từ trước đến nay Trương Đại Lang đều nhường nhịn Diệu Thúy Lan, giờ lại bị đẩy ra, sắc mặt cực kỳ khó coi, "Trương Đại Lang, chàng..."

Diệu Thúy Lan muốn nổi điên, Trương Đại Lang đã nói trước, "Diệu Thúy Lan, nàng còn dám nói một câu, ngày mai nàng lập tức thu dọn tay nải cút về Diệu gia cho ta."

Trương Đại Lang tính tình tốt, nhưng không phải một người không biết tức giận.

Ngược lại, càng là người càng tốt tính, khi nóng giận lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Diệu Thúy Lan rõ ràng cảm nhận được Trương Đại Lang đang tức giận, sợ tới mức im bặt, sợ khi mình mở miệng, ngày mai phải thật sự phải về nhà mẹ đẻ.

Chỉ là trong bóng đêm, trong mắt Diệu Thúy Lan tràn đầy oán độc.

....

Việc ở Trương gia, Lạc Tiểu Băng không biết.

Một đêm này, Lạc Tiểu Băng cũng không ngủ được yên.

Trước nửa đêm còn tốt, sau nửa đêm rạng sáng, Tề Thiên Hạo trên giường đột nhiên bắt đầu mê sảng.

Lạc Tiểu Băng đi qua xem xét, phát hiện Tề Hạo Thiên phát sốt.

Vốn Lạc Tiểu Băng rất tin tưởng linh tuyền, dù sao trước khi ngủ đã xem xét miệng vết thương của Tề Thiên Hạo, miệng vết thương kia cũng đã có dấu hiệu biến chuyển tốt.

Nhưng là tình huống bây giờ, miệng vết thương đã tốt rồi, nhưng độc lại không hề thuyên giảm chút nào.

Dưới tác dụng của mấy loại độc, mới khiến cho nam nhân phát sốt.

Nhưng có thể chắc chắn một điều, nước linh tuyền có tác dụng giúp khôi phục ngoại thương rất tốt, hơn nữa nếu không đoán sai, hẳn là có tác dụng tăng cường hiệu lực của thuốc cùng cải thiện thể chất.

Nếu không phải như vậy, nam nhân trên giường này hẳn là đã sớm bị độc dược phát tác mà chết, hiện giờ tuy rằng phát độc, lại không uy hϊếp đến tính mạng, cho thấy nước linh tuyền cũng có thể áp chế chất độc trong cơ thể.

Nói thật, nếu không phải có nước linh tuyền nàng cũng không dám chắc có thể cứu sống được nam nhân này, dù sao phải giải độc cho hắn thì còn thiếu một vài dược liệu, những thứ nàng hái trên núi căn bản không đủ, đợi nàng có tiền sẽ mua dược liệu chế tác thuốc giải độc thì chỉ sợ mọi chuyện đã quá muộn.

Lạc Tiểu Băng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, cho nam nhân nấu một chút thuốc giải độc thanh nhiệt, nhỏ vào một vài nước linh tuyền vào, rồi dùng ống trúc đút cho nam nhân từng chút một.

Đợi nam nhân trên giường hạ sốt, trời đã tờ mờ sáng.

Nghĩ đến hôm nay còn phải lên trấn trên, Lạc Tiểu Băng cũng không ngủ tiếp nữa.

Nhìn lại hai đứa nhỏ còn đang ngủ, Lạc Tiểu Băng cẩn thận ra khỏi phòng, đi đến phòng bếp.

Khi hai đứa nhỏ tỉnh lại, Lạc Tiểu Băng đã nấu xong một nồi canh nấm thơm lừng cùng với mì sợi, cộng thêm một đĩa cà rốt trộn thái lát.

Nhìn mọi thứ trong nồi, đôi mắt An An Nhạc Nhạc sáng lấp lánh, đều chảy nước miếng.

Lạc Tiểu Băng nhìn hai đứa nhỏ, trong mắt tràn đầy ý cười, "Mau đi rửa mặt đi."

Hai đứa trẻ vừa nghe vậy, vội vàng chạy đi rửa tay, lại dùng cành liễu đánh răng.

Đợi vệ sinh cá nhân xong, An An Nhạc Nhạc lại dắt tay nhau vào phòng bếp, lúc này Lạc Tiểu Băng đã cho hai đứa mỗi đứa một bát mì sợi to.

Mẹ con ba người vừa mới ăn xong bữa sáng ngon lành, Trương Nhị Lang đã đánh xe bò nấm tới.

Khiến Lạc Tiểu Băng ngoài ý muốn chính là, người tới còn có Trương Trần thị cùng Trương Hạnh Hoa.

"Tiểu Băng tỷ."

Trương Nhị Lang cùng Trương Hạnh Hoa gọi Lạc Tiểu Băng một tiếng.

Lạc Tiểu Băng đáp lại hai người, lúc này mới nhìn về phía Trương Trần thị, "Thẩm à, thẩm đây là?"

Trương Trần thị từ khi bắt đầu tiến vào, ánh mặt đã luôn dừng trên người An An, thấy đứa trẻ không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Lạc Tiểu Băng hỏi, Trương Trần thị liền nói, "Hôm nay phải đi lên trấn trên, sợ là hai đứa nhỏ không ai giúp ngươi trông, ta liền bảo Hạnh Hoa qua đây trông giúp."

So với bà mẹ Trương Trần thị đanh đá của mình mà nói, Trương Hạnh Hoa có vẻ trầm ổn hơn một chút.

Nghe mẹ mình nói như vậy, Trương Hạnh Hoa liền tiến lên một bước, cười thẹn thùng nói, "Tiểu Băng tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ trông An An cùng Nhạc Nhạc cẩn thận."

Nhìn tư thế này, Lạc Tiểu Băng biết Trương Thần thị có lẽ đã biết chuyện An An bị đánh.

Nếu Trương Trần thị đã không nhắc đến, mà để Trương Hạnh Hoa đến hỗ trợ chăm sóc bọn nhỏ, chắc là muốn bồi thường.

Đã vậy, Lạc Tiểu Băng tỏ ra bình thường như thể nàng không biết bọn họ đã biết chuyện này, cười đồng ý, "Vừa lúc ta đang lo không biết hai đứa nhỏ bài làm sao bây giờ, Hạnh Hoa muội muội thật sự là tới đúng lúc."

Lạc Tiểu Băng nói cũng không sai, đúng thật là nàng đang rất phiền muộn.

Để hai đứa lại nhà, nàng không yên tâm, đưa lên trấn trên cùng, trong nhà còn có một người bệnh hoạn.

Vốn còn tưởng rằng mình sẽ nhanh chóng lên trấn trên rồi về luôn, bây giờ có Trương Hạnh Hoa hỗ trợ, nàng cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Trương Trần Thị thấy Lạc Tiểu Băng đồng ý, cũng nhẹ nhàng trở ra.

Lát sau, Lạc Tiểu Băng liền cân số nấm mà Trương gia mang đến, có đến hơn 90 cân.

Bởi vì quy tắc không được tiết lộ thu nhập, Lạc Tiểu Băng nói đợi từ trấn trên trở về sẽ kết toán.

Trương Trần thị tin tưởng Lạc Tiểu Băng, cũng không nói gì cả, chỉ là dặn dò Trương Nhị Lang, "Lên trấn trên, cố gắng giúp Tiểu Băng tỷ làm việc. Nhà ta không có ai lười biếng lươn lẹo, biết chưa?"

"Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ làm tốt."

Trương Trần thị nghe lời, lúc này mới yên tâm, sau đó liền thúc giục Nhị Lang cùng Tiểu Băng nhanh chóng đi thôi.

Đối với Trương Trần thị cảm thông cùng che chở, Lạc Tiểu Băng rất cảm động, cũng rất nghi ngờ, nhưng vấn lên xe bò của Trương ra.

Chờ Trương Nhị Lang đánh xe bò đi lên trấn trên, cùng đã qua giờ Thìn.

Mà lúc này đây ở cửa Phúc Mãn Lâu, Tần chưởng quầy lại đang đi tới đi lui, trên mặt đầy sốt ruột.