"Mẹ, có lấy được đồ về không ạ?" Nhạc Nhạc chớp đôi mặt chờ mong nhìn Lạc Tiểu Băng.
An An cũng nhìn Lạc Tiểu Băng, trên khuôn mặt nhỏ cũng tràn đầy chờ mong.
Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Lấy về rồi, chỉ thiếu một vài đồ, mẹ lấy một con gà về trừ vào."
Vừa nghe có gà, Nhạc Nhạc rất vui, nói luôn muốn nhìn sọt đồ của Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng bỏ sọt xuống, Nhạc Nhạc nhìn thấy con gà mái già trong sọt, khuôn mặt nhỏ càng hưng phấn hơn.
"Mẹ ơi, sau này chúng ta ta cũng có trứng gà để ăn đúng không ạ?" Nhạc Nhạc hỏi.
Lạc Tiểu Băng nghe vậy sửng sốt, vốn nàng định sẽ hầm canh gà cho hai đứa nhỏ ăn.
Dù sao hai đứa trẻ gầy quá, nàng định bồi bổ cho chúng.
Còn chuyện bổ quá cũng có hại, nàng cũng không hề nóng vội chút nào, nàng chính là thiên tài điều chế thuốc, sao có thể để chuyện bổ quá cũng có hại xảy ra chứ?
Huống chi, nàng còn có nước linh tuyền.
Có thể thấy được khuôn mặt nhỏ của Nhạc Nhạc cùng An An đều tràn đầy chờ mong, Lạc Tiểu Băng nghĩ nuôi một con gà cũng không phải là chuyện lãng phí, cũng không đành lòng thấy bọn nhỏ thất vọng, liền gật gật đầu.
Lúc này Trương Trần thị đã hỏi hai người con trai chuyện là thế nào, không khỏi có chút lo âu.
"Tiểu Băng, đại bá nương của cháu tìm An An cùng Nhạc Nhạc tìm đến tận nhà thẩm, chắc là đến nhà cháu, rốt cuộc bà ta muốn làm gì?"
Lạc Tiểu Băng nghe vậy thần sắc cứng lại.
Nàng cũng muốn biết rốt cuộc Phạm Lê Hoa có ý định gì, nhưng rõ ràng Phạm Lê Hoa sẽ không nói cho mình, mà nàng kết luận Phạm Lê Hoa không tốt lành gì, rất có thể sẽ còn có ý định với An An.
Sợ Trương Trần thị lo lắng, hơn nữa không có chứng cứ, lúc này Lạc Tiểu Băng cũng không nói với Trương Trần thị, chỉ nói Phạm Lê Hoa muốn dùng hai đứa trẻ để ép nàng phải nghe lời.
Vì thế Trương Trần thị lại mắng chửi Phạm Lê Hoa một hồi, nói thẳng Phạm Lê Hoa không biết xấu hổ chỉ biết lợi dụng hai đứa trẻ.
Mắt thấy trời đã về khuya, Lạc Tiểu Băng cũng không ở lại nhà Trương gia lâu, dẫn hai đứa nhỏ mò mẫm trong đêm tối đi về nhà.
Quả nhiên, trong nhà lại có dấu vết từng có người đi vào.
Lạc Tiểu Băng lại lần nữa có hy vọng mãnh liệt muốn kiếm tiền thật nhanh, như vậy có thể xây được một căn nhà kiên cố, vậy thì cũng sẽ không phải ai cũng có thể tùy tiện bước vào nhà nàng.
Trong nhà không có nến, cũng may đêm nay sao thưa trăng sáng, Lạc Tiểu Băng liền nương ánh trăng lấy nước tắm rửa qua loa cho hai đứa bé một chút, sau đó dỗ hai đứa trẻ đi ngủ.
Sau khi thấy hai đứa trẻ dần đi vào giấc ngủ, Lạc Tiểu Băng lại không hề buồn ngủ.
Nghĩ đến mình đã vài ngày không đi vào không gian, ý niệm vừa động.
Ngay sau đó, Lạc Tiểu Băng liền xuất hiện trong không gian.
Chỉ là sau khi thấy rõ tất cả trước mặt, Lạc Tiểu Băng sợ ngây người.
Linh tuyền của nàng có vẻ đã lớn hơn một chút, nhưng khiến nàng khϊếp sợ chính là, một mảnh xanh mướt trước mặt.
Một mảnh xanh mướt kia đã đã trải dài mầm cây ớt cay cùng thiết bì thạch hộc.
Nghĩ đến hôm đó mình đã hái được trên núi, cũng chẳng quan tâm mà bỏ hạt giống thiết bì thạch hộc cùng ớt cay vào không gian linh tuyền, lại nhìn một mảnh xanh rì trước mặt, sao Lạc Tiểu Băng còn không rõ chứ?
Chỉ là, mới chỉ có thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã có thể mọc khả quan như vậy, những mầm ớt cay thậm chí đã nở hoa kết trái, chẳng lẽ không gian linh tuyền của nàng có công hiệu thúc đẩy sinh trưởng của thực vật sao?
Vì để xác nhận ý tưởng này, Lạc Tiểu Băng chia bụi thiết bì thạch hộc kia thành vài cây, lại di chuyển những cây ớt non đã dày đặc ra một chút.
Sau một buổi tối này, Lạc Tiểu Băng cũng không biết bây giờ là mấy giờ.
Bởi vì quá mệt mỏi, rời khỏi không gian Lạc Tiểu Băng nhắm mắt liền ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tiểu Băng vừa tỉnh, mặc quần áo cho An An Nhạc Nhạc xong, thừa dịp thời gian đi vệ sinh mà đi vào không gian.
Quả nhiên, cây thiết bì thạch hộc được trồng ra bên cạnh đã mọc thêm rất chồi non, mà ớt cay cũng đã dần dần mọc lên, có một số thậm chí đã có thể ăn được rồi.
Thấy tình hình này Lạc Tiểu Băng vui mừng, có thần khí gian lận không gian linh tuyền này, nàng còn sợ không kiếm được tiền xây nhà sao?
"Mẹ mau đến đây!"
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô to của Nhạc Nhạc.
Lạc Tiểu Băng hốt sốt ruột, cũng không rảnh nghĩ đến việc khác, trực tiếp ra khỏi không gian, lao ra khỏi nhà xí.
Vốn tưởng rằng là An An Nhạc Nhạc đã xảy ra chuyện gì, lại không ngờ vừa bước ra khỏi nhà xí, lại thấy hai đứa nhỏ đều đang đứng ở gần đống củi, không biết đang nhìn cái gì.
Lạc Tiểu Băng nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi đến chỗ hai đứa nhỏ.
"Mẹ ơi, có gà, có gà!" Nhạc Nhạc quay đầu lại, vẻ mặt vui sướиɠ.
Gà sao?
Lạc Tiểu Băng quay đầu nhìn con gà mái nàng đã dùng mảnh vải buộc ở góc sân đang rẫy đất, trong lòng càng nghi hoặc hơn, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Chỉ là khi nhìn thấy một màn trước mặt, Lạc Tiểu Băng lại lần nữa há hốc mồm.
Chỉ thấy trong đống củi kia của nàng, lúc này một con gà rừng bị kẹt trong đống củi đang vùng vẫy cánh.
Nhìn thế trận này, chẳng biết con gà rừng đã phát hiện ra, rồi muốn ăn lương thực giấu trong đống củi khi nào, lại không biết sao mà bị đống củi kẹp đầu.
Đây là vận khí thần tiên gì chứ?
Lạc Tiểu Băng suýt chút nữa cười ra tiếng, sợ con gà rừng chạy thoát, nàng duỗi liền bắt được con gà vào tay.
"An An Nhạc Nhạc, mẹ hầm canh gà với nấm cho các con ăn nhé!"
Nói rồi, tâm tình Lạc Tiểu Băng rất tốt bắt lấy con gà rừng mang đi cắt tiết.
Trước kia lúc ở nhà ông nội cũng không ít lần làm rồi, Lạc Tiểu Băng cũng không hề có áp lực tâm lý, phải nói là lưu loát dứt khoát.
Sau nửa canh giờ, canh gà thơm nồng đã hầm xong, Lạc Tiểu Băng lại làm một ít mì sợi rồi luộc chín, sau đó chan nước canh gà thơm nồng, quả thực là mỹ vị.
Mẹ con ba người ăn thật no, Lạc Tiểu Băng thấy trong nhà còn hơn một bát canh gà, nên múc ra một cái bát to, sau đó dẫn theo hai đứa nhỏ theo đường nhỏ đi đến Trương gia.
Người Trương gia đã dọn dẹp xong từ sớm, lúc này đều thấp thỏm chờ mong Lạc Tiểu Băng ở đối diện, nhìn qua có vẻ gấp gáp không chờ nổi.
Thấy Lạc Tiểu Băng đi tới, người Trương gia cuối cùng cũng không để bụng nữa.
"Đến thì đến, sao còn mang canh gà theo làm gì?" Trương Trần thị nhìn canh gà trong tay Lạc Tiểu Băng, không khỏi nhíu mày.
Lạc Tiểu Băng lại khăng khăng đưa canh gà cho Trương Trần thị, "Thẩm à, có chuyện hôm qua, hai đứa trẻ này để ở nhà cháu cũng không yên tâm, dẫn theo lên núi thì càng không tiện, cháu định nhờ thím hỗ trợ chăm sóc một chút."
Đây cũng là lý do đêm qua nàng về trước, để nhà Trương gia ở nhà đợi nàng.
Trương Trần thị vừa nghe, cũng không có gì là không thể đồng ý, cũng nhận lấy canh gà mang vào phòng bếp.
Đợi Trương Trần thị từ phòng bếp đi ra, nhìn thẳng về phía con dâu Diệu Thúy Lan nhà mình, "Thúy Lan, vừa lúc con phải ở nhà trông Tiểu Muội, thuận tiện thì giúp Tiểu Băng chăm sóc An An cùng Nhạc Nhạc một chút."
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Diệu Thúy Lan cứng lại.
Nàng ta muốn dẫn theo tiểu muội lên núi cùng, nhận biết toàn bộ các loại nấm kiếm chút tiền riêng đưa cho nhà mẹ đẻ.
Diệu Thúy Lan muốn phản bác mẹ chồng, nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo của mẹ chồng mình đành phải không tình nguyện gật gật đầu.
Giao lưu của mẹ chồng nàng dâu Trương Trần thị tất nhiên là Lạc Tiểu Băng có thể nhìn thấy cả, nhưng không hề đả động gì cả.
Còn hai đứa nhỏ nàng cũng không định nhờ Trương gia trông giúp mãi, hôm nay cũng chỉ là tạm thời thôi.
Ngoài dạy người nhà Trương gia nhận biết nấm, nàng còn muốn vào núi tìm chút dược liệu hoặc là hạt giống gì đó để trồng trong không gian của mình, cho nên mới không thể dẫn theo hai đứa trẻ.
Sắp xếp xong cho hai đứa trẻ, đoàn người cuồn cuộn nhấp nhô đi tới đường nhỏ, đi về phía ngọn núi.