Chương 32: Uy hϊếp

Đối mặt với ánh mắt của Lạc Đại Phú, Lạc Tiểu Băng không e sợ chút nào, chỉ hơi hơi cong môi lộ ra một ý cười.

Xứng với vết sẹo dữ tợn kia trên mặt Lạc Tiểu Băng, nụ cười kia có vẻ quỷ dị ghê người.

Lạc Đại Phú thấy Lạc Tiểu Băng như vậy thì không khỏi kinh hãi, chỉ cảm thấy Lạc Tiểu Băng trước mắt tựa hồ không đúng lắm.

Lúc này Lạc Tiểu Băng dời tầm mắt, nhìn về người phía sau Lạc Đại Phú, đột nhiên liền nhíu mày.

Ngoại trừ những người nhỏ tuổi của Lạc gia cùng với đường muội của nàng, tú tài duy nhất của Lạc gia đang học trên huyện, cũng là tú tài thứ hai của thôn Lạc Hòa Hưng, người nên phải ở đây cả, nhưng lại không thấy đại bá nương cùng đại đường huynh Lạc Gia Hưng.

Nghĩ đến tình hình khi đại bá nương rời đi, lại nghĩ đến trong phòng đại bá nương có cửa sau, trong mắt Lạc Tiểu Băng không khỏi có vài phần sốt ruột.

Hỏa hoạn cho dù là thời đại nào cũng là chuyện lớn, đại bá nương cùng đại đường huynh còn có Lạc Tiểu Mai không thể nào trốn ở trong phòng.

Nghĩ đến một khả năng, trong lòng Lạc Tiểu Băng lại càng sốt ruột hơn.

"Tiểu Băng, tốt xấu gì ngươi cũng là con gái của Lạc gia chúng ta, kể cả con gái mà xuất giá về nhà chồng thì cũng phải đưa ít đồ về nhà mẹ đẻ, nhiều năm như vậy ngươi chưa cống hiến gì được cho Lạc gia, chúng ta ăn chút đồ của ngươi, thì có gì quá đáng?"

Lạc Đại Phú mở miệng, lấy tư thái của trưởng bối, lời nói thấm thía.

Lời này của Lạc Đại Phú nói ra rất nhẹ nhàng, như thể đồ của Lạc Tiểu Băng nên đưa cho người Lạc gia ăn, Lạc Tiểu Băng nên cống hiến cho Lạc gia, đem chuyện Triệu thị trộm đồ nói thành nhẽ đương nhiên.

Nhưng Lạc Đại Phú chưa từng nghĩ tới, khi ba mẹ con Lạc Tiểu Băng sắp chết đói, khi bị bắt nạt, Lạc gia lại không có một người đứng ra giúp đỡ nàng.

Thậm chí, khi nguyên chủ mới sinh con xong không lâu, một lần không có gì ăn, từng đến cửa Lạc gia hỏi vay lương thực, mùa đông khắc nghiệt, không những nàng không thể vay được gạo, ngược lại còn bị tạt một chậu nước lạnh.

Sau khi nguyên chủ trở về bệnh nặng một hồi, suýt chút nữa không thể nhịn nổi.

Người Lạc gia như vậy, cũng xứng để Lạc Tiểu Băng nàng cống hiến sao? Cũng xứng làm trưởng bối người ta sao? Vẻ mặt Lạc Tiểu Băng đầy trào phúng.

Đúng lúc này, cửa Lạc gia bị gõ vang.

Nhân đám người Lạc Tiểu Băng khi vào không đóng cửa, cho nên mọi người quay đầu vừa nhìn liền thấy là Trương Trần thị đi cùng trưởng thôn Trương Đức Vọng đến đây.

Trưởng thôn Trương Đức Vọng mặc một chiếc vải bông màu than, tuy rằng đầu tóc đã hoa râm, nhưng tinh thần quắc thước, ngày thường tương đối hòa ái, lúc này không chỉ khuôn mặt, toàn thân cũng toát ra khí thế nghiêm túc.

Vừa đi vào, Trương Đức Vọng nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Băng, sau đó lại nhìn lướt qua những người ở đây, quở mắng.

"Đã đêm muộn rồi, cả đám không ở nhà ngủ mà chạy đến đây xem náo nhiệt cái gì?"

Đám người bị Trương Đức Vọng nói thì hậm hực, nhưng lại không một ai có ý rời đi.

Bọn họ là tới xem kịch, tất nhiên cũng phải xem kết cục của vở diễn này thế nào rồi.

Dù sao dám phóng hỏa đốt phòng bếp nhà mẹ đẻ cũng chỉ có mình Lạc Tiểu Băng, không xem thì chẳng phải là lãng phí sao.

Trương Đức Vọng cũng không phải có y răn dạy những người này, nói câu này xong, mới nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Lạc Tiểu Băng nhìn về phía Trương Trần thị ở sau trưởng thôn, có lẽ Trương Trần thị sợ mình ở Lạc gia bên này không ổn, nên mới dẫn trưởng thôn đến đây.

Đối với vị trưởng thôn này, Lạc Tiểu Băng vẫn có ấn tượng tốt.

Lúc trước nếu không phải thôn trưởng ra mặt, sợ rằng ba mẹ con nàng bây giờ ngay cả nơi ở ở đầu thôn cũng không có.

Lạc Tiểu Băng đang định mở miệng, nhị bá Lạc Đại Quý đã vội vàng nói trước, "Trưởng thôn, ông đến vừa lúc, cháu gái này của ta thật sự là đại nghịch bất đạo, thế mà dám phóng hỏa đốt phòng bếp của chúng ta, người thế này để lại trong thôn chúng ta chính là một tai họa, chúng ta..."

"Người nào nên ở lại trong thôn không phải là chuyện ngươi có thể nói, hiện giờ ta đang hỏi Tiểu Băng, ngươi mở miệng làm gì?" Trương Đức Vọng không vui ngắt lời Lạc Đại Quý.

Lạc gia làm người thế nào, ông ấy đương nhiên rõ ràng.

Chỉ bởi vì tổ tiên làm quan, nên mình phải hơn hẳn người khác, nếu không phải ông ấy còn có chút danh vọng, sợ rằng người Lạc gia này không ước gì loại bỏ được ông ấy.

Lạc Đại Quý có lệ khí lóe lên, lại cũng không dám nói thêm gì liền ngậm miệng.

Lạc Tiểu Băng thấy vậy, ấn tượng trong lòng đối với trưởng thôn lại càng tốt hơn.

Sau đó Lạc Tiểu Băng liền nói rõ tiền căn hậu quả một lần, đương nhiên, Lạc Tiểu Băng nói những đồ mà mình bị trộm là lương thực của nhà mình, tăng độ đồng tình lên rất nhiều.

Trưởng thôn nghe xong, nhìn gương mặt xanh xao vàng vọt của Lạc Tiểu Băng, lại nhìn người Lạc gia, tuy không phải là mập mạp tráng kiện, nhưng sắc mặt ai cũng hồng hào, người ta vừa nhìn đã biết không thiếu ăn thiếu mặc, lại năm lần bảy lượt bắt nạt cô nhi quả phụ Lạc Tiểu Băng, quả thực là đáng giận.

Lạc Đại Phú là người khéo léo nhất Lạc gia, thấy sắc mặt trưởng thôn khó coi, trong lòng biết không ổn, lập tức mở miệng nói, "Trưởng thôn, chất nữ này của ta nói không sai, là đệ muội không nên thân của ta kia làm sai, nhưng ngươi cũng nhìn thấy rồi, Lạc Tiểu Băng này lại phóng hỏa đốt phòng bếp của chúng ta, chuyện này phải tính thế nào?"

Trương Đức Vọng nghe vậy, theo tầm mắt nhìn về phía phòng bếp của Lạc gia, quả thực nhìn thấy khói đặc đang bay ra từ bốn phía phòng bếp của Lạc gia, lập tức sắc mặt thay đổi.

Đốt nhà chính là tội lớn, Lạc Tiểu Băng này đúng là có lý không thể cãi.

Việc này, ông ấy cũng khó mà định đoạt.

"Thôn trưởng, nếu không phải ba mẹ con ta thật sự không sống nổi nữa, sao ta có thể làm ra chuyện đốt phòng bếp của người khác chứ? Hiện giờ đã sắp vào đông, ba mẹ con chúng ta cũng chỉ có ba lượng bạc kia, sau khi mua thuốc cho An An cũng không còn lại nhiều, mới mua một chút đồ ngon bồi bổ cơ thể cho con nhỏ, để mấy đứa nhỏ có thể chịu đựng được qua mùa đông này, thật sự ta cũng không còn cách nào khác."

Khi nói chuyện, mắt Lạc Tiểu Băng đỏ bừng.

Ngay sau đó, vẻ mặt Lạc Tiểu Băng quyết tuyệt nhìn về phía người Lạc gia, "Hôm nay ta để lại lời này ở đây, nếu các ngươi không trả lại đồ cho ta, hôm nay chỉ mới đốt phòng bếp nhà các ngươi, hôm khác, tất nhiên ta sẽ đốt phòng ở của các ngươi, các ngươi đã không cho ta đường sống, tất nhiên ta chẳng sợ cái gì cả."

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sợ hãi.

Đây đúng thật là ép người ta đến đường cùng mà!

Ánh mắt mọi người nhìn Lạc gia đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt tràn đầy khiển trách.

Người Lạc gia vốn dĩ cảm thấy mình vượt trội hơn người, đã bao giờ nhận được ánh mắt như vậy? Cả đám tái xanh mặt mày.

Trưởng thôn nghĩ nghĩ, nhìn về phía Lạc Đại Phú, khuyên nhủ, "Đại Phú, việc này đúng thật là Lạc gia các ngươi không đúng, đừng có ép người ta vào đường cùng."

Thấy vẻ mặt Lạc Đại Phú không hề buông lỏng chút nào, trưởng thôn trầm mặt, "Chẳng lẽ vì miếng ăn này, mà tiền đồ của Lạc Hòa Hưng nha ngươi cũng không cần nữa?"

Vẻ mặt những người Lạc gia vốn chẳng sao cả, nhưng nghe thấy một câu này xong, sắc mặt liền thay đổi hoàn toàn.

Lạc Hòa Hưng chính là tú tài duy nhất của Lạc gia, cũng là hy vọng duy nhất giúp Lạc gia lấy lại huy hoàng trước đây, sao có thể để một nha đầu làm hỏng chứ?

Sau khi cân nhắc một hồi, Lạc Đại Phú cuối cùng cũng quyết định thỏa hiệp, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Băng không được tốt.

"Đều là người một nhà, sau này ngươi vẫn phải dựa vào Lạc gia, hà tất phải tuyệt tình như vậy?" Dứt lời, Lạc Đại Phú nhìn về phía Triệu thị, nghiêm khắc nói, "Còn không mau đi lấy đồ của con bé ra đây?"