Chương 22: Vô tình gặp được Lạc Tiểu Mai

Cách đó không xa, một nữ nhân trang điểm hoa hòe lòe lọt, dáng vẻ thân mật đi cùng một nam nhân trung niên đang đi về phía nàng.

Mà người này, còn không phải là đường tỷ tốt của nàng Lạc Tiểu Mai hay sao?

Tuy rằng Lạc Tiểu Mai bị bỏ, nhưng nhìn dáng hiện giờ của nàng ta lại còn trắng nõn đẫy đà hơn so với trong trí nhớ của nàng, không hề giống cô vợ bị bỏ phải về nhà mẹ đẻ chút nào.

Trực giác nói cho Lạc Tiểu Băng không nên để Lạc Tiểu Mai nhìn thấy mình, nên đắt dắt hai đứa nhỏ nhà mình đến một quán ăn trong một con hẻm nhỏ.

Lạc Tiểu Băng ngó đầu ra bên ngoài nhìn, lại vừa vặn thấy Lạc Tiểu Mai nhìn về phía bên này.

Lạc Tiểu Băng muốn rụt đầu lại, lại thấy tầm mắt Lạc Tiểu Mai dừng lại trên người nàng.

Lạc Tiểu Băng rõ ràng nhìn ra chán ghét trong mắt Lạc Tiểu Mai, trong miệng có vẻ còn nói một câu "đen đủi", liền thu lại tầm mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực theo gã nam nhân trung niên rời đi.

"Đại Tráng, hay là chúng ta quay về đi?"

Khi Lạc Tiểu Băng dẫn hai đứa bé ra, bên cạnh quán ăn truyền đến tiếng trò chuyện.

"Mẹ, không sao cả, chúng ta bán hết số rau củ này trước đã."

"Nhưng bây giờ đã chiều rồi, còn ai sẽ mua rau của chúng ta chứ?"

Lạc Tiểu Băng theo âm thanh nhìn lại, lại thấy trước quán đồ ăn là hai mẹ con.

Người phụ nữ hẳn là chỉ mới khoảng bốn mươi tuổi, tóc đã hơi bạc, cả người có chút tang thương, quần áo mặc trên người tuy rằng vá chằng vá đυ.p, lại không hề cẩu thả chút nào, nhìn qua rất sạch sẽ, nhưng lúc này trong mắt đang tràn đầy lo lắng.

Mà lúc này nam nhân bên cạnh tên Đại Tráng, vóc người cao lớn, thoạt nhìn thật thà hàm hậu, lúc này không biết vì sao, mặt lại có chút hồng.

Trước bọn họ có hai cái sọt, còn thừa hơn phân nửa sọt rau củ, nhìn còn rất tươi, mà còn đầy đủ các loại.

Bên trong có tỏi, rau thơm, rau cần, cái trắng, cà tím, cà rốt cùng rau diếp, mỗi loại đều không nhiều lắm, cũng chỉ vài bữa là ăn hết, bởi vậy nên Lạc Tiểu Băng ngừng lại.

"Tiểu nương tử muốn mua rau à?" Người phụ nữ thấy có người dừng lại, lập tức lên tinh thần, "Tất cả rau này của chúng tôi đều là sáng nay mới hái, còn rất tươi, nếu tiểu nương tử muốn mua, ta có thể lấy rẻ một chút."

"Đúng, ta muốn mua tất cả." Lạc Tiểu Băng gật đầu.

Người phụ nữ kia cùng nam nhân đều ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Ngươi, ngươi thật sự muốn sao?" Nam nhân lắp bắp hỏi, nhìn rất hàm hậu.

Lạc Tiểu Băng nghiêng đầu, "Chẳng lẽ các ngươi không bán sao?"

"Bán bán bán!" Người phụ nữ trước mặt phản ứng lại, "Nếu tiểu nương tử muốn mua hết, cứ trả 10 văn là được."

Lạc Tiểu Băng "..." Rẻ như vậy sao?

Lạc Tiểu Băng bỏ cái sọt xuống, móc tiền ra, đếm mười đồng đưa cho người phụ nữ kia.

Người phụ nữ vui vẻ nhận lấy tiền công, sau đó nhanh nhẹn giúp Lạc Tiểu Băng bỏ những đồ này vào trong sọt, lại đầy hơn phân nửa cái sọt, khiến Lạc Tiểu Băng lại cảm thán lần nữa giá rau củ quá rẻ.

Lạc Tiểu Băng thuận thế hàn huyên với hai người bán mấy câu, biết được hai người đều là người của thôn Trần gia ở gần thôn Đại Hưng, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, bởi vì không có nhiều ruộng nên họ trồng rất nhiều loại rau, ngày thường lấy ra bán kiếm chút tiền.

Khi nghe đến thôn Trần gia, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy có gì đó trong đầu lóe qua, nhưng lại không bắt kịp.

Chỉ nói một câu sau này mua đồ ăn sẽ lại đến, lại hỏi quán thịt ở đâu, Lạc Tiểu Băng liền từ biệt hai người, đi đến quán thịt mua một ít thịt mỡ lợn cùng thịt thăn.

Thịt thăn chủ yếu là thịt nạc, rẻ hơn 7 văn so với thịt mỡ, Lạc Tiểu Băng liền mua tất cả, gần ba cân mới tốn 50 văn tiền, bốn cân thịt mỡ lá tốn khoảng 100 văn.

Đợi mua thịt xong, Lạc Tiểu Băng lại đến tiệm tạp hóa mua bát đũa cùng với hạt dưa ăn vặt linh tinh tốn hết 100 văn, rồi vội vàng quay trở lại cửa hàng thóc gạo.

Khi đi đến cửa hàng thóc gạo, điếm tiểu nhị đã chuẩn bị xong xe bò, đang sốt ruột chờ ba mẹ con.