Chương 14: Mẹ đẹp nhất

Lạc Tiểu Băng biết, cảm xúc đột ngột của mình kia là ảnh hưởng từ ký ức của nguyên chủ.

Nàng có quen biết người trước mặt này tràn đầy ác ý với nàng này.

Cũng là người thôn Đại Hưng, tên Triệu Kim Sơn, cha mẹ chết sớm, vì khi ông bà nội còn sống lơ là không dạy dỗ, tên thường gọi Triệu lưu manh.

Bốn năm trước, nguyên chủ mới sinh xong không lâu, Triệu lưu manh này nửa đêm lẻn vào nhà nàng, ý đồ muốn làm nhục nguyên chủ.

Cũng là lần đó, nguyên chủ vì tự bảo vệ trong sạch của mình, mới quyết tuyệt làm bị thương gương mặt của mình.

Mà Triệu lưu manh kia thấy vết thương trên mặt nguyên chủ sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương, sợ chuyện này bung bét ra nên vội vàng bỏ chạy.

Sau đó, nguyên chủ liền chưa từng gặp lại Triệu lưu manh, chỉ nghe nói hắn đã dọn lên trấn trên, còn thành thân ở trấn trên.

Mà nguyên chủ, lại vì hắn ta mà hủy dung.

Bởi vì gương mặt đã bị hủy hoại, mấy năm nay nguyên chủ bị người khác phỉ nhổ chửi rủa, nội tâm cực kỳ đau khổ tự ti.

Mà tên Triệu lưu manh hắn ta, thấy hắn ta mặc trên người bộ xiêm y làm bằng vải bông, trên ta còn cầm theo một cái ngọc ban chỉ nhìn cũng không khá đẹp, có vẻ như cuộc sống cũng không tồi.

Người như vậy, sao có thể yên ổn sống qua ngày được chứ?

Đáy mắt Lạc Tiểu Băng thoáng vụt lên tia lạnh lẽo.

Mà Triệu lưu manh trào phúng Lạc Tiểu Băng xong rồi, lúc này hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ xấu xí trước mặt này chính là Lạc Tiểu Băng, khí thế tăng lên nhìn về phía ông chủ của cửa hàng mứt quả.

"Ông chủ Ngô, ông có còn muốn làm ăn với ta không? Cái người buồn nôn này đứng ở đây thì bảo ta chọn đồ kiểu gì? Nếu khách nhân của Phúc Mãn Lâu chúng ta ăn mứt nhà ông hỏng bụng thì làm sao, ông có gánh nổi không?"

Ông chủ cửa hàng mứt quả nghe vậy, vội vàng vòng qua sạp hàng, đi tới trước mặt Lạc Tiểu Băng, nhấc tay xua đuổi, "Đi đi đi, ăn mày thì tránh sang một bên, đừng cản trở ta làm ăn buôn bán.

Như vậy vẫn còn chưa đủ, ông chủ Ngô lại một lần nữa duỗi tay đẩy Nhạc Nhạc ra.

"Ông dám đẩy một cái thử xem?" Lạc Tiểu Băng tiến lên bảo vệ Nhạc Nhạc, âm thanh rất lạnh lẽo.

Ông chủ Ngô đối diện với ánh mắt lạnh lùng kia của Lạc Tiểu Băng, trong nhất thời lại có hơi sợ hãi.

Ngay sau đó lại tiếp tục xua đuổi, "Mau tránh ra mau tránh ra, đừng có đứng chắn trước cửa tiệm của ta, thật xui xẻo."

Lạc Tiểu Băng híp mắt nhìn thoáng qua ông chủ Ngô kia, ngay sau đó nắm tay An An Nhạc Nhạc liền rời đi.

"Triệu quản sự, người này đã đuổi đi, xin hỏi hôm nay ngài muốn chọn mua cái gì? Vì để tạ lỗi, hôm nay ta sẽ tự mình giao hàng đến Phúc Mãn Lâu."

Theo Lạc Tiểu Băng đi càng lúc càng xa thì âm thanh cũng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng cũng không nghe thấy gì nữa.

Mà lúc này, Nhạc Nhạc kéo tay Lạc Tiểu Băng.

Lạnh lẽo trên mặt Lạc Tiểu Băng tan đi một chút, mới cúi đầu nhìn về phía Nhạc Nhạc.

Lúc này, vành mắt Nhạc Nhạc đỏ hoe, vẻ mặt đầy uất ức, "Mẹ, bọn họ thật xấu."

Bắt nạt mẹ thì đều là người xấu.

Thấy Nhạc Nhạc đã sắp khóc, Lạc Tiểu Băng ngồi xổm xuống, xoa đầu Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc ngoan, trên đời này tuy rằng cũng có người xấu, nhưng cũng sẽ có người tốt."

Thế giới của trẻ con hẳn là rất hồn nhiên, Lạc Tiểu Băng không hy vọng Nhạc Nhạc để lại bóng ma tâm lý trong lòng.

Nhạc Nhạc cái hiểu cái không, lại nghiêm túc nhìn mặt Lạc Tiểu Băng, nói, "Mẹ không xấu, mẹ dễ nhìn nhất, Nhạc Nhạc thích mẹ nhất."

Nói rồi, nâng gương mặt tươi cười lên, nhìn về An An bên cạnh, "Ca ca, ca nói đúng không?"

Khuôn mặt nhỏ của An An lúc này căng thẳng, trong mắt còn mang theo tức giận với chuyện của đối phương, nghe muội muội hỏi như vậy, An An mới đối diện với ánh mắt của Lạc Tiểu Băng, vô cùng chắc chắn mở miệng, "Mẹ là đẹp nhất."

Nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt của hai cái bánh bao nhỏ, Lạc Tiểu Băng biết, bản thân mình trong mắt bọn chúng là đẹp nhất.

Ở trong mắt của trẻ con, thật ra không phân biệt xấu đẹp, chỉ phân ra tốt xấu.

Nhưng tuy là như vậy, tâm lý của hai đứa bé Lạc Tiểu Băng vẫn hiểu rõ ràng, trong lòng mềm nhũn.