Chương 11: Nàng lúc nào luẩn quẩn trong lòng chứ?

Từ đại phu đánh giá Lạc Tiểu Băng, cứ luôn cảm thấy Lạc Tiểu Băng hơi khác so với lời đồn.

Lạc Tiểu Băng thoải mái mặc Từ đại phu đánh giá, lại cũng không quên nói lời cảm ơn, "Vừa rồi đa tạ Từ đại phu."

Tủy rằng cho dù không có Từ đại phu, nàng cũng có thể khiến cho Lý quả phụ phải hối hận vì đã tới lần này, nhưng có được Từ đại phu cố ý giúp đỡ, nàng cũng thật sự cảm kích.

Nói rồi, Lạc Tiểu Băng chuẩn bị trả tiền khám bệnh cho Từ đại phu.

Từ đại phu lại vẫy vẫy tay, "Tuy rằng thằng bé An An bây giờ không có vấn đề gì, nhưng dù sao cơ thể hư nhược, nếu không nghỉ ngơi cho tốt, chỉ sợ..."

Từ đại phu không nói tiếp, nhưng ý tứ trong đó Lạc Tiểu Băng cũng rõ ràng.

Nhưng đã có nàng ở đây, nàng không thể nào để cho hai đứa trẻ xảy ra chuyện.

Từ đại phu không lấy bạc, Lạc Tiểu Băng cũng không miễn cưỡng, dù sao hiện giờ đúng là lúc nàng thiếu tiền, sau này sẽ nghĩ cách báo đáp ân tình của Từ đại phu.

Chờ sau khi Từ đại phu đi rồi, Lạc Tiểu Băng bế An An từ dưới đất lên.

Trọng lượng nhẹ bẫng, khiến trong lòng Lạc Tiểu Băng không nhịn được có chút chua xót.

Đứa bé này, cũng là vì quá đói mà.

Lạc Tiểu Băng vừa mới để An An nằm lên giường xong thì An An mở mắt.

"Mẹ ơi, chúng ta có bạc, có phải sẽ không cần chịu đói nữa không?"

An An hỏi như vậy Lạc Tiểu Băng cũng không thấy hơi bất ngờ, bởi vì sau khi Từ đại phu bắt mạch không lâu, nàng phát hiện An An đã tỉnh rồi, chỉ là nàng không ngờ đứa nhỏ này lại trầm ẩn như vậy, nhịn đến tận bây giờ mới mở mắt.

"Ừm, sau này mẹ sẽ không để các con đói bụng nữa." Lạc Tiểu Băng bảo đảm với An An.

Lạc Tiểu Băng đơn giản xử lý vết thương cho An An một chút, sau đó cũng ôm Nhạc Nhạc đến bên giường, hôn lên trán cả hai một cái, mới nói, "Được rồi, mẹ đi nấu đồ ăn cho các con, các con nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa tỉnh lại sẽ có đồ ăn."

Hai đứa trẻ đều rất ngoan, gật đầu, cực kỳ hiểu chuyện.

Lạc Tiểu Băng thấy vậy rất vui mừng, ra khỏi phòng liền nhặt cái sọt vứt dưới đất lên, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu ăn.

Nguyên liệu duy nhất chỉ có năm, Lạc Tiểu Băng chuẩn bị nấu một nồi canh nấm lớn.

Lấy nước cẩn thận rửa sạch nấm, Lạc Tiểu Băng đang định cắt ra, lại nghe thấy có người gọi nàng.

Lạc Tiểu Băng từ phòng bếp đơn giản thò đầu ra, lại thấy là Trương Trần thị đã rời đi trước đó.

"Thẩm thẩm, sao ngươi lại đến đây?"

"Ai da, đây không phải là thấy ba mẹ con các ngươi không có gì ăn, chắc lần này cũng không mua được lương thực, ta cố ý quay về nhà cầm vài thứ đến cho các ngươi chống đói sao."

Trương Trần thị vừa nói, cầm rổ đi đến trước mặt Lạc Tiểu Băng.

Chỉ là khi nhìn thấy mấy cây nấm Lạc Tiểu Băng để trên thớt, sắc mặt Trương Trần thị lập tức thay đổi, kéo lấy tay Lạc Tiểu Băng.

"Tiểu Băng à, thẩm biết cuộc sống của ngươi quá gian nan, nhưng đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, bây giờ con cái đang tuổi ăn tuổi lớn, ngươi không thể luẩn quẩn trong lòng lúc này."

Trương Trần thị tận tình khuyên bảo, vẻ mặt Lạc Tiểu Băng hoang mang, không rõ lời Trương Trần thị là sao.

Nàng luẩn quẩn trong lòng khi nào?

Thấy vẻ mặt Trương Trần Thị lo lắng sốt ruột, Lạc Tiểu Băng đành phải nói, "Thẩm à, ta không hề luẩn quẩn trong lòng."

Vất vả lắm mới sống lại lần nữa, tuy rằng kịch bản cầm trong tay có vẻ không ổn, nhưng từ trước đến nay nàng đều lạc quan, cũng chưa từng nghĩ đến việc tìm chết.

Chỉ là lời này của Lạc Tiểu Băng, Trương Trần thị lại không tin, vẻ mặt có hơi nghiêm túc, "Tiểu Băng, nếu thật sự ngươi không muốn tìm cái chết, vậy thì nghe thẩm, vứt những cây nấm tán trắng này đi, cái này không ăn được."

Lời này vừa nói ra, Lạc Tiểu Băng mới hiểu được tại sao Trương Trần thị lại cho rằng nàng muốn tìm cái chết.

Tuy rằng chỉ là hiểu lầm, nhưng trong lòng Lạc Tiểu Băng lại cảm thấy ấm áp.

Chương 12: Mẹ à. chúng ta sẽ chết sao?

"Thẩm hiểu lầm rồi." Ở trong thôn, khó có Trương Trần thị đối xử thật lòng với nàng, Lạc Tiểu Băng cũng không định giấu diếm bà ta, "Thật sự thì có một vài loại nấm đúng là có độc, nhưng loại nấm này thì không có độc, trước đây sở dĩ thôn dân ăn vào chết người, là bởi vì bọn họ ăn phải nấm độc."

Trương Trần thị vẫn không thể tin được, Lạc Tiểu Băng liền cầm cây nấm lên, đọc tên của chúng, "Những loại nấm này thì đều có thể ăn, hơn nữa mùi vị còn rất thơm ngon, trước đây ta đã ăn thử rồi, đều không có chuyện gì cả."

"Ngươi thật sự đã từng ăn rồi sao?" Trương Trần thị tỏ ra hòa hoãn, những vẫn rất lo lắng.

"Thật sự." Lạc Tiểu Băng khẳng định gật đầu.

Thấy vậy Trương Trần thị cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, có chút nghĩ mà sợ nói, "Không phải tìm đường chết thì được rồi, cuộc sống này khổ cực rồi cũng sẽ có ngày tốt thôi."

Nói rồi, Trương Trần thị xốc cái rổ lên, lộ ra bên trong là một quả trứng gà cùng một ít lương khô.

Khiến cho Lạc Tiểu Băng kinh ngạc chính là, bên trong vậy mà có một ít muối thô.

"Thẩm cũng chẳng có thứ gì tốt, những cái này ngươi lấy trước đi." Trương Trần thị nói, cũng không đợi Lạc Tiểu Băng nhận ra, đã để hết những thứ trong rổ lên bệ bếp cạnh Lạc Tiểu Băng.

Hốc mắt Lạc Tiểu Băng có hơi hồng.

Người trong thôn đều sợ Trương Trần thị, bởi vì bà ta rất chua ngoa đanh đá, nhưng chỉ có nàng biết, Trương Trần thị là một người có lòng tốt.

Cho dù cuộc sống của Trương Trần thị cũng không được tốt lắm, nhưng những năm gần đây Trương Trần thị lại không ít lần giúp đỡ nguyên chủ.

Lạc Tiểu Băng cũng không từ chối Trương Trần thị, chỉ yên lặng nhận lấy đồ.

Phần nhân tình này, nàng nhận lấy, sau này nàng nhất định sẽ báo đáp thật tốt.

Lạc Tiểu Băng lấy từ trong sọt ra mấy cây nấm, đưa cho Trương Trần thị, "Nếu thẩm tin tưởng ta, thì lấy về nấu canh đi, ta dám đảm bảo thứ này không có đọc, hương vị cũng rất tươi ngon."

Trương Trần thị nháy mắt có hơi do dự, dù sao người trong thôn đều sợ ăn nấm, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy đặt ở trong rổ của mình.

"Tất nhiên ta tin ngươi rồi, ta đây nhận lấy đi, mấy đứa nhỏ còn chờ ăn cơm, ta cũng không ở lâu nữa."

Trương Trần thị nói xong thì mang theo đồ rời đi.

Chờ sau khi Trương Trần thị đi rồi, Lạc Tiểu Băng liền bắt đầu chuẩn bị bữa cơm đầu tiên sau khi đến nơi này.

Rất nhanh, trong phòng bếp đã bay đã ra mùi thơm, An An Nhạc Nhạc vốn đang ngủ ngửi được mùi thơm liền tỉnh lại, cũng không đợi Lạc Tiểu Băng gọi, hai đứa đã chạy tới phòng bếp.

"Thơm quá mẹ ơi, Nhạc Nhạc đói, muốn ăn."

Nhạc Nhạc nghển cổ nhìn cái cái nồi nhỏ trên kệ bếp giản dị, đôi mắt sáng lấp lánh thật đáng yêu.

An An không nói gì, chỉ nhìn những thứ trong nồi, môi mím chặt.

Lạc Tiểu Băng bị biểu cảm của Nhạc Nhạc mê hoặc, cũng không nhìn ra thần sắc của An An có gì không đúng, cười nói, "Hai đứa các con đi rửa tay trước đi, mẹ sẽ cho các con ăn no."

Hai đứa An An Nhạc Nhạc ngoan ngoãn đi rửa tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên khúc gỗ trong phòng bếp.

Trong nhà không có bàn ghế, cũng không có bát, Lạc Tiểu Băng liền dùng ống trúc thay bát, múc cho hai đứa nhỏ mỗi đá một chén canh nấm to.

Nhạc Nhạc đã đói bụng từ lâu, gấp gáp không chờ được đã uống một ngụm.

"Ưm, ngon lắm." Nói xong, Nhạc Nhạc lại chu cái miệng nhỏ lên.

Mà An An cũng vừa ăn một miếng thì hai mắt sáng rỡ.

Lạc Tiểu Băng cũng múc cho mình một chén, canh nấm dại vào bụng, Lạc Tiểu Băng chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái.

Đợi sau khi An An Nhạc Nhạc ăn canh nấm dại xong, Lạc Tiểu Băng lại cho mỗi đứa một bát canh trứng, hai đứa nhỏ ăn đến cực kỳ thỏa mãn.

Chỉ là, khi Lạc Tiểu Băng đang dọn dẹp lại phòng bếp, An An vẫn không chịu đi ra ngoài.

Lạc Tiểu Băng phát hiện có điều dị thường, liền nhìn về phía An An, "Làm sao vậy? Có gì muốn nói với mẹ sao?"

An An gật đầu, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Lạc Tiểu Băng, "Mẹ ơi, chúng ta sẽ chết sao?"