Chương 8: Miệng vàng lời ngọc (2)

Một thái giám vô thanh vô tức tiến vào, quỳ trên mặt đất, hắn đi như quỷ mỵ, không giống thân thể huyết nhục, mà như âm hồn quỷ thần.

Đây là Đại tổng quản của lục cung, Cao Linh, thái giám thϊếp thân của Thiên Phù Đại Đế.

- Truyền chỉ xuống, thưởng Lầu Bái Nguyệt ba viên Tinh Nguyên Đại Đan, một bộ Hàn Ly Băng Giáp, một thanh Ly Hỏa Kiếm.

Cổ Đạp Tiên hạ chỉ.

Phù phù!

Lâu Trùng Tiêu vội vàng quỳ xuống:

- Xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, trọng thưởng như thế, tiểu nữ tuyệt đối chịu không nổi.

Tinh Nguyên Đại Đan, chính là Luyện Đan Sư của hoàng gia thu thập thảo dược trân quý, hỗn hợp tinh khí, trải qua mười năm mới có thể luyện chế một lò, hạt hạt trân quý, coi như là hoàng tử bình thường cũng không có được.

Còn Hàn Ly Băng Giáp, nghe đồn là dùng lân phiến của Hàn Băng Li Long chế tạo, mặc vào, toàn thân bao bọc, như Long Thần phụ thể. Ly Hỏa Kiếm là kim loại Hỏa thuộc tính đặc thù, tay cầm kiếm này, có thể gọt đoạn bất luận phàm binh gì, trên thân kiếm có Hỏa Diễm chi lực, dính vào liền đốt, thường thường cùng người động thủ, ba chiêu hai thức, địch nhân liền biến thành tro tàn.

Coi như là Tông Sư cũng khó khống chế Ly Hỏa Kiếm, nhưng mặc vào Hàn Ly Băng Giáp, có thể thỏa thích thi triển uy lực.

Ban thưởng vừa ra, coi như là những đại thần khác cũng thất kinh, cảm thấy quá nặng, cho dù là hoàng tử vì nước lập nhiều chiến công hiển hách cũng không chiếm được loại ban thưởng này.

- Ta ban thưởng há có thể thu hồi?

Cổ Đạp Tiên mỉm cười.

- Thần thay tiểu nữ tạ ơn đại ân của bệ hạ.

Lâu Trùng Tiêu lần nữa dập đầu.

- Vậy là tốt, vừa rồi ngươi nói đến hôn sự, ý tứ của Bái Nguyệt như thế nào.

Cổ Đạp Tiên hỏi.



- Lệch của cha mẹ, bà mối làm mai, hôn nhân đại sự, nào có nữ nhi tự mình làm chủ.

Lâu Trùng Tiêu nằm rạp xuống đất nói.

- Trẫm cải cách thiên hạ, quét phong tục đồϊ ҍạϊ vạn năm, nam nữ tự mình làm chủ hôn nhân cũng ở trong đó.

Cổ Đạp Tiên tản bộ đi tới:

- Trẫm nói, việc này để Bái Nguyệt tự mình làm chủ, thích nhi tử nào của trẫm, hai người trước thân cận một chút, nếu lưỡng tình tương duyệt, trẫm sẽ thành toàn.

- Hoàng thượng.

Tất cả đại thần nghe thấy chữ “trẫm” này, đều lập tức quỳ xuống, bọn hắn biết rõ, vị Đại Đế này muốn làm quyết định trọng yếu, bởi vì bình thường Cổ Đạp Tiên đều xưng ta, thời điểm xưng trẫm, chính là quyết định kia không cho sửa đổi!

- Hoàng thượng là vạn cổ đệ nhất đế, nếu Bái Nguyệt biết rõ chuyện này, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, vì triều đình dốc sức.

Lâu Trùng Tiêu lớn tiếng nói.

- Đúng rồi, Thập Cửu hoàng tử của trẫm tên là Cổ Trần Sa a.

Cổ Đạp Tiên nói chuyện rất chậm:

- Hiện tại nó đã mười bốn tuổi, sắp trưởng thành rồi, năm đó Lâu gia các ngươi phá Hiến triều, đạt được trấn quốc chi thư Cự Linh Thần Công dâng cho trẫm, hiện tại từ trong thư khố lấy ra, bảo Bái Nguyệt đưa cho tiểu Thập Cửu tu luyện, hai người cũng có thể thân cận một chút.

- Cái gì?

Lâu Trùng Tiêu hầu như cho rằng mình nghe lầm, hắn tuyệt đối không ngờ hoàng thượng sẽ có quyết định như vậy.

Tuy nói là “thân cận một chút”, nhưng đã không khác tứ hôn.

Cổ Trần Sa nói cứu trợ thiên tai, dân chúng không có cơm ăn có thể ăn thịt, chuyện cười này đã truyền khắp cả nước.

Nhưng hắn không dám phản bác, sự tình Thiên Phù Đại Đế quyết định chưa bao giờ lại sửa đổi, tuy Lâu gia được xưng “Lâu bán triều”, quyền nghiêng vua và dân, nhưng nếu như kháng chỉ, chỉ cần một câu, Hoàng Đế có thể nghiền gia tộc hắn thành bột mịn!

- Thần lĩnh chỉ, tạ ơn.



Lâu Trùng Tiêu nơm nớp lo sợ.

Hắn ở trước mặt ai cũng uy phong bát diện, sâu không lường được, tay cầm quyền hành, một câu trăm ngàn đầu người rơi xuống đất, nhưng ở trước mặt hoàng thượng, vẫn chỉ là một nô tài.

- Hoàng thượng rút cuộc là có ý gì?

Trong lòng của hắn nhanh chóng suy nghĩ:

- Sao lại để Bái Nguyệt và Thập Cửu hoàng tử thân cận?

Hắn suy nghĩ ngàn vạn, muốn phỏng đoán ý tứ của hoàng thượng.

Cổ Đạp Tiên đi tới, cũng không để ý Lâu Trùng Tiêu, mà hỏi thăm đại thần khác:

- Văn Tướng, tình huống cả nước cấm dùng vàng bạc, phát hành tiền giấy tiến hành như thế nào rồi?

Văn Tướng cũng là trọng thần triều đình, quan cư nhất phẩm.

Da mặt hắn như hạt đào, tuổi già không chịu nổi, nhưng hai mắt sáng ngời hữu thần. Từng thần tử đối mặt Thiên Phù Đại Đế đều không dám thở mạnh, nhưng hắn lại rất tự nhiên:

- Việc này phổ biến có chút thuận lợi, các đại thương hội đã đồng ý dùng vàng bạc đổi lấy tiền giấy do triều đình phát hành.

Hắn và Lâu Trùng Tiêu đều là Tể Tướng, bất quá một văn một võ.

- Chỉ sợ cũng không lạc quan như vậy.

Cổ Đạp Tiên mặt không biểu tình:

- Những thế gia trăm năm, nghìn năm kia, đã quen cất giấu vàng bạc tài bảo, bọn hắn căn bản không tin tưởng tiền giấy của triều đình, cho rằng đó là một tờ giấy lộn, xem ra là phải động đao, bọn hắn mới có thể thanh tỉnh, thiên hạ hiện tại, không phải thiên hạ dĩ vãng.

Ầm ầm!

Bên ngoài đột nhiên nổi lên sấm sét, mưa to trút xuống.