Chương 6: Hùng Lang Đại Lực (2)

Phốc!

Dao găm cắm vào con mắt của bạo hùng, làm bạo hùng ngã xuống đất.

Cổ Trần Sa lập tức lấy ra Tế Thiên Phù Chiếu, hiến tế gấu hồn.

Tế phẩm phải gϊếŧ ở hiện trường, linh hồn có thể thông qua phù chiếu hiến tế cho trời cao, từ đó thu hoạch được trời cao ban tặng. Nếu như thời gian lâu dài, hồn phi phách tán, vậy liền không có chút ý nghĩa nào.

- A...

Trong nháy mắt hiến tế bạo hùng, toàn thân Cổ Trần Sa bị xé nứt, huyết nhục bị man lực cuốn đi, cả người giống như bị để vào cối xay thịt, không biết qua bao lâu mới bình thường lại.

Chờ hắn tỉnh lại, sắc trời đã đen kịt, vội vàng kiểm tra thân thể, may mắn miệng vết thương đã biến mất, làn da tinh tế sáng bóng như đồ sứ.

Cảm giác giống như con rắn nuốt con trâu, cả mùa đông không cần lại đi ăn uống.

Dựa vào trực giác, hắn biết không thể lại hiến tế nữa, nếu không thân hình sẽ nổ tung.

Việc cấp bách là phải trở về khổ luyện võ công, tiêu hóa lực lượng, tăng lên cảnh giới, mới có thể đến đây lần nữa.

Hiến tế là cưỡng ép quán chú lực lượng, thân thể của Cổ Trần Sa dung nạp năng lực đến cực hạn, không thể lại quán thâu.

- Hiện tại trong cơ thể ta có lực lượng của kê, lang, hùng, trên khí lực đơn thuần đã không thua hoàng tử nhiều năm dùng dược hoàn đại bổ, thậm chí gân cốt huyết mạch còn muốn thuần túy hơn, vô luận là dược vật trân quý như thế nào, cũng có dược độc tồn lưu lại trong cơ thể, mà lực lượng thiên địa lại không có bất luận tạp chất gì. Chỉ cần trở về cần cù luyện võ, rất nhanh có thể đột phá cảnh giới.

Trong lòng Cổ Trần Sa thầm nghĩ.

Khí lực cường tráng rồi, luyện võ nước chảy thành sông.

Phanh! Phanh! Phanh!

Thân hình hắn nhảy lên, liên hoàn ra quyền, đánh tới trên đại thụ, đại thụ nhao nhao nổ tung, mảnh gỗ vụn bay tứ tung.

Có sói nhanh nhẹn, gấu trầm ổn.

Cả người giống như dã thú, mạnh mẽ đâm tới.

- Hùng Lang Đại Lực, quả nhiên không phải chuyện đùa!



Cổ Trần Sa nhìn hai tay, biết mình ở trong một ngày ngắn ngủn, vượt qua người khác khổ tu mười năm.

Sắc trời đã tối, cửa cung sớm đóng, giờ quay trở về là không được, ở lại trên núi cũng không ổn, chưa nói có mãnh thú, rắn, côn trùng… khác đều chịu không được.

Hiện tại lực lượng của hắn tăng nhiều, nhưng đối với độc trùng trong rừng rậm là không có một chút biện pháp.

Hoàng tử đi săn, đêm không về cung cũng không phải sự tình kỳ lạ gì.

Hoàng Đế cổ vũ hoàng tử tập võ đi săn, hàng năm đều tiến hành khảo hạch, hoàng tử thành tích tốt còn được ban thưởng.

Suốt đêm rời núi, hắn cũng không vào thành, mà ở khách sạn ngoài thành nghỉ ngơi, tắm rửa, đổi lại quần áo, soi mình ở trong gương đồng, phát hiện khí chất của mình quả nhiên phát sinh biến hóa rất lớn, hai mắt nhấp nháy phát quang, cái trán óng ánh, thâm trầm ổn trọng.

Đây cũng không phải chuyện tốt gì, trong hoàng cung đều là nhân tinh, làm sao có thể nhìn không ra khí chất biến hóa?

May mắn hắn giả ngây giả dại nhiều năm, cũng có chút kỹ xảo, diễn luyện một phen, liền giả ra bộ dáng ngốc ngốc.

Bận rộn cả ngày, hắn lại cả người thoải mái, tinh lực sung mãn, một chút cũng không mệt, nằm ở trên giường, hai mắt nhấp nháy phát quang.

- Ta nhớ được trong thư tịch ghi chép, Cổ Thiên Tử tế thiên, cũng không chỉ đạt được lực lượng, ví dụ như có một vị Cổ Thiên Tử tác chiến với Ma Thần, trảm chín nghìn Đại Yêu tế tự, trời cao hạ xuống một thanh thần kiếm.

Cổ Trần Sa suy nghĩ:

- Xem ra phải từ trong sử sách tìm kiếm các loại tế pháp.

Lực lượng thiên địa, sáng tạo hết thảy, toàn bộ thế giới, nhật nguyệt tinh thần, đại địa núi sông… đều có thể sáng tạo, vậy còn có cái gì không có khả năng?

Lễ nghi tế tự, ở trong buổi học cũng có khoa mục. Đại sự quốc gia, lấy tế làm đầu, các loại lễ nghi tế tự ở thượng cổ, Cổ Trần Sa đều đã học.

Tế tự đạt được lực lượng bất quá chỉ là thủ đoạn ban đầu, nếu như nắm giữ tế pháp thích hợp, vậy thì tâm tưởng sự thành.

Trên sử sách có ghi chép, có người tế tự quỷ thần, đạt được vàng bạc. Thậm chí còn có tế tự ma đầu, đạt được mỹ nữ.

Thiên kì bách quái, không chỗ nào không có.

Tế những da^ʍ tự không lên được mặt bàn kia còn thần diệu như thế, huống chi tế thiên?

Da^ʍ tự thường thường đều không có kết quả tốt, bị Ma Thần chế tạo, trong lịch sử da^ʍ tự mượn nhờ vu cổ thành đạo hầu như không có, kết cục đều rất thê thảm.



Chỉ có đường đường chính chính gϊếŧ mãnh thú tế thiên, trấn an vạn dân, bắt chước đạo đức của Cổ Thiên Tử, mới là chính đạo.

Mà da^ʍ tự đều là dùng cái gì đồng nam đồng nữ… thủ đoạn tàn nhẫn.

Tiếp theo là dùng tam sinh lục súc.

Nhưng Cổ Trần Sa cảm thấy đều không nên, tam sinh lục súc bị nhân loại thuần dưỡng nhiều năm, có quá nhiều công lao, tế tự chúng không có ray rức sao?

Ví dụ như trâu chịu mệt nhọc, cày ruộng cày đấy, chết còn bị ăn thịt, nếu còn tế tự chúng, cầm hồn phách của chúng giao dịch, thì có khác gì tà ma?

Còn mãnh thú tính chất vốn ác, thôn phệ nhân loại, thì lại bất đồng.

- Nhân nghĩa lễ giáo, chú ý chính là trật tự, như thế nào là trật tự? Dùng đức trả ơn, dùng oán báo oán, ân oán rõ ràng, có tốt thì ban thưởng, có ác liền phạt, pháp lý sâm nghiêm.

Cổ Trần Sa suy nghĩ lễ nghi tế tự, rất có tâm đắc, tựa hồ tâm linh thông thấu, tìm hiểu như vậy, cũng rất có ích lợi với võ công.

Nhoáng một cái ba tháng trôi qua.

Cổ Trần Sa ở trong núi rừng luyện quyền.

- Hắc hổ đào tâm!

Quyền ra như gió, hắn đánh là chiêu thức bình thường nhất.

Cố gắng luyện tập, tâm hắn suy nghĩ linh hoạt, dần dần có thể hóa mục nát thành thần kỳ.

Hắc hổ đào tâm là chiêu số rất chất phác, nhưng ẩn chứa rất nhiều biến hóa, trọng điểm chính là ở trên chữ “Đào”.

Có “Hư Đào” “Thực Đào” “Hoành Đào” “Thụ Đào” “Thượng Đào” “Hạ Đào” “Âm Đào” “Dương Đào” .

Đánh ra chiêu này, nặng nhẹ tự nhiên, hư hư thật thật, âm dương lưu chuyển, mới là cảnh giới xuất thần nhập hóa, cũng có thể được xưng Đại Sư võ học.

Nguyên lai Cổ Trần Sa bất quá chỉ là sơ khuy môn kính, được Hùng Lang Đại Lực, liền đăng đường nhập thất, đã thành Võ Sĩ.

Hiện tại trải qua ba tháng khổ luyện, cuối cùng lực lượng quen thuộc.

Hắn liên tục bay vọt, mơ hồ bước vào Phàm cảnh tam trọng xuất thần nhập hóa, trở thành Đại Sư võ học.