Chương 50: Vô Cực Thiên Thư (2)

Kim tiên sinh nói:

- Tu vi của hoàng thượng có thể Thí Thần, coi như không có Tế Thiên Phù Chiếu trong truyền thuyết, cũng có thể đuổi sát Cổ Thiên Tử, nên mọi cử động của Thất gia nhất định phải phỏng đoán tâm ý của hoàng thượng, dựa theo ý chí của hoàng thượng làm việc, mới có thể giữ được bình an, đồng thời có thể tăng cường thực lực, nghìn vạn lần không thể có tâm tư đại nghịch. Bằng không đại họa lâm đầu.

- Vậy sự tình của Cổ Trần Sa bây giờ thì sao?

Cổ Pháp Sa cũng có ý nghĩ của mình:

- Phụ hoàng rõ ràng là chú ý tới hắn, nhưng hắn kích hoạt huyết mạch Cự Linh Thần, uy hϊếp với ta khá lớn, nếu không tiên hạ thủ vi cường, chỉ sợ sẽ có đại họa, phải biết công chúa Hiến triều để lại món đó bảo bối kia còn ở trong tay ta.

- Chuyện này ta cũng đang suy nghĩ.

Kim tiên sinh nhanh chóng suy nghĩ:

- Năm đó công chúa Hiến triều tự sát, bản đồ bảo tàng và Đoạn Pháp Kiếm rơi vào trong tay Thất gia, những năm gần đây, Thất gia có tìm hiểu ra bí mật của bảo tàng không?

- Bản đồ bảo tàng này thâm ảo khó dò, nhưng ta đã có chút manh mối, chờ ta chân hỏa nung khô Sinh Tử Huyền Quan, thiêu đốt thần thức, nếu thành công, hồn phách ngưng tụ, linh cảm vượt xa người thường, khi đó có thể tìm hiểu ra bí mật của bản đồ bảo tàng.

Thất hoàng tử đưa tay khẽ vồ, sưu… trong bí thất bay ra một quyển bản đồ, phía trên là phù văn và mạch lạc sông núi rậm rạp, còn có người vật, các loại văn tự thượng cổ hội tụ ở trên bức tranh, làm người xem hoa mắt.

- Kỳ thực việc này cũng không lớn, lấy thần thông và uy năng của Thất gia, cũng không cần sợ Cổ Trần Sa, ta xem hoàng thượng tài bồi hắn, là ẩn chứa thâm ý, không đơn thuần là vì dư nghiệt Hiến triều, ngẫm lại thời điểm Hiến triều hưng thịnh cũng bị diệt, lúc này tứ hải thống nhất, quốc thái dân an, há sẽ để ý mấy dư nghiệt. Ta xem hoàng thượng là muốn từ trên người Cổ Trần Sa, tìm được manh mối của Cự Linh Thần, hoàng thượng muốn Đồ Thần!

Đột nhiên Kim tiên sinh thông suốt.

- Đồ Thần? Phụ hoàng có ý tưởng này không hiếm lạ, nhưng làm không cẩn thận, sẽ nước mất nhà tan.

Thất hoàng tử cực kỳ kiêng kỵ:

- Cho dù là Cổ Thiên Tử, muốn phế lập chư Thần, cũng không phải chuyện đơn giản, có mấy vị Cổ Thiên Tử cũng từng chọc giận qua chư Thần, bị làm cho quốc gia trầm luân, đương nhiên Thần cũng vẫn lạc rất nhiều vị. Trong lịch sử, Phạt Thần Chi Chiến cũng không phải số ít, không nói cái này, tu vi của ta không đến một bước kia, thì vĩnh viễn không thể phỏng đoán, Kim tiên sinh, ta hi vọng ngươi giúp ta tìm được Vô Cực Thiên Thư.

- Kỳ thực tuy võ học trên Vô Cực Thiên Thư thâm ảo, nhưng Thất gia không cần đi bỏ gốc lấy ngọn, chỉ cần có thể học được Đại Đồ Thần Pháp của hoàng thượng, Vô Cực Thiên Thư lại tính là gì?



Kim tiên sinh thở dài:

- Thất gia là có hoàng kim không muốn, lại đi tìm hắc thiết?

- Đại Đồ Thần Pháp!

Thất hoàng tử nghe được cái tên này, toàn thân liền lạnh run.

- Đó là bí mật bất truyền của phụ hoàng, dù ta là con trưởng đích tôn, cũng không được truyền thụ.

- Không, hoàng thượng có lòng dạ hiệu lệnh Thiên Đạo Chư Thần, lấy lực một người tuyệt đối không làm được, sẽ phải tìm giúp đỡ, chỉ cần Thất hoàng tử đạt được hoàng thượng tín nhiệm, biểu hiện ra giá trị của mình, sẽ được hoàng thượng truyền thụ.

Kim tiên sinh bày mưu tính kế:

- Ta có mấy sách, có thể đối phó cục diện trước mặt...



Lâu gia.

Lâu Bái Nguyệt đang lắng nghe báo cáo.

- Tiểu thư, hắn vừa đến liền dứt khoát ra tay, chỉnh đốn gia vụ, không tiếc động người của Tam gia, như vậy sẽ có vấn đề hay không.

Tỳ nữ dò hỏi tình báo nói.

- Hắn làm rất đúng, sấm rền gió cuốn.

Lâu Bái Nguyệt lại rất tán thưởng:

- Lúc này thánh quyến đang nồng, mượn cơ hội này, chỉnh đốn gia vụ, không người dám ngăn trở, tiếp tục trì hoãn, chờ phong mang của thánh quyến qua đi lại chỉnh đốn, vậy thì rắc rối khó gỡ, không thể vãn hồi. Khá lắm Cổ Trần Sa, một mực gạt ta.



- Bất quá hắn chỉnh đốn gia vụ như thế nào đi nữa, cũng không có nhân thủ để dùng, bồi dưỡng nhân tài tối thiểu cũng phải ba đời, có thậm chí đời thứ mười trở lên.

Ánh mắt tỳ nữ kia cười lạnh:

- Hiện tại bên cạnh hắn chỉ có một tiểu thái giám, thì có tác dụng gì chứ? Tiểu thư, có cần ta đi thu mua thái giám kia hay không?

- Có thể thử một chút, không thể để cho người khác xuống tay trước.

Lâu Bái Nguyệt:

- Tiểu thái giám kia là tâm phúc của hắn, khẳng định các thế lực đều sẽ thu mua.

- Được, nô tỳ lập tức đi làm.

- Đợi một chút, việc này không nhất thời vội vã, chúng ta đi tìm hắn, sao không chờ hắn tìm tới cửa?

Lâu Bái Nguyệt phất tay:

- Cổ Trần Sa không phải người thường, hắn muốn chấn hưng gia nghiệp, khai phủ kiến nha, tự mình là không cách nào, nhất định phải tới tìm ta, huống hồ hoàng thượng để Lâu gia ta giúp đỡ hắn làm việc, hoàn thành đại sự điều tra dư nghiệt Hiến triều, cái thánh chỉ này hắn không thể không tôn. Còn nữa, xếp nhân thủ vào phủ đệ của hắn, ta nhất định phải tùy thời biết nhất cử nhất động của hắn, vốn hắn không đáng coi trọng như vậy, nhưng kích hoạt huyết mạch Cự Linh, có thể câu thông với Cự Linh Thần, được thần quyến, không phải phàm nhân có thể tưởng tượng, thậm chí có thể trở thành người phát ngôn của Cự Linh Thần ở hạ giới.

- Như vậy hoàng thượng vẫn tài bồi hắn như thế? Đây là có ý gì?

Tỳ nữ kia hiển nhiên là tâm phúc, toàn thân chấn động.

- Bởi vì hắn là nhi tử của hoàng thượng.

Lâu Bái Nguyệt cầm bút trên bàn, vừa viết vừa nói:

- Hoàng thượng có ý tìm tung tích của Cự Linh Thần. Liên lụy đến Thần, hoàng thượng cực kỳ trọng thị, chúng ta cũng phải coi trọng, ta cho ngươi 20 vạn nguyên, chuyên môn đi làm chuyện này, mặt khác điều phối một nhóm cao thủ, nhất định phải khống chế được phủ đệ của Cổ Trần Sa.

- Vâng!