Chương 43: Tà Thần hiến tế (1)

- Hoàng thượng, Thập hoàng tử luôn tiến bộ dũng mãnh, lôi đình vạn quân, đây cũng là phong cách võ học của hắn, vì thế hoàng thượng cũng không biết trách phạt hắn bao nhiêu lần.

Lâu Trùng Tiêu rất cung kính hồi bẩm:

- Thập Cửu hoàng tử tu luyện Cự Linh Thần Công vô cùng kì diệu, thần và hoàng thất của Hiến triều không biết tranh đấu qua bao nhiêu lần, những cao thủ tu luyện Cự Linh Thần Công mạnh thì có mạnh, nhưng không có thần vận như Thập Cửu hoàng tử, có thể tu luyện Cự Linh Thần Công ra linh tính như vậy.

- Vậy ngươi xem bọn hắn ai mạnh?

Thiên Phù Đại Đế hỏi lại.

- Tiềm lực của Thập Cửu hoàng tử bất khả hạn lượng, ánh mắt của bệ hạ quả nhiên nhìn rõ mọi việc. Thập hoàng tử ta xem cũng sắp đột phá Đạo cảnh rồi, trong cơ thể hắn có lực lượng cực mạnh đang ngủ đông, như lôi như long, hắn dùng rất nhiều lực lượng áp đảo tiêu hóa đoàn Lôi Long kia, bằng không hôm nay có khả năng Thập Cửu hoàng tử sẽ ăn thua thiệt.

Lâu Trùng Tiêu xem xét tỉ mỉ, cũng khéo đưa đẩy, không có nói ra ai mạnh ai yếu.

- Tính cách của Tiểu Thập quá nóng nảy, còn chưa luyện hóa xong huyết mạch ẩn chứa trong Lôi Long Trượng, nếu biến khéo thành vụng, sẽ bị ý chí của Lôi Long xâm lấn.

Thiên Phù Đại Đế như biết hết thảy.

- Có lẽ Thập hoàng tử chính là muốn mượn cái này ma luyện ý chí, chiến thắng Lôi Long gặm nhấm, từ đó đề thăng cảnh giới võ đạo, hắn là huyết mạch của bệ hạ, tự nhiên sẽ kế thừa khí chất trấn áp chư thần vĩ đại của bệ hạ.

Lâu Trùng Tiêu vội vàng trả lời.

- Ha ha, Trùng Tiêu, ngươi là càng ngày càng biết vuốt mông ngựa.

Thiên Phù Đại Đế nở nụ cười:

- Xem ra lần này Bách Kiếp Kim Đan sẽ bị Bái Nguyệt đoạt được rồi.

- Thần sợ hãi, là Thất điện hạ khiêm không ra tay, nếu ra tay, thổi một hơi Bái Nguyệt cũng sẽ thất bại thảm hại.

Lâu Trùng Tiêu kinh sợ.

- Tiểu Thất, ngươi nói có đúng hay không?

Thiên Phù Đại Đế hỏi.



- Nhi thần chỉ là là cảnh giới cao hơn mà thôi, thành tựu sau này của Bái Nguyệt tuyệt đối không kém ta.

Thất hoàng tử Cổ Pháp Sa khiêm tốn cười nói.

- Tiểu nữ sao dám so sánh với Thất điện hạ.

Lâu Trùng Tiêu liên tục lắc đầu:

- Thất điện hạ đã luyện thành Tam Muội Chân Hỏa, chỉ thiếu chút nữa liền thành tựu cửu biến Lưu Ly Ngọc Thân, tiểu nữ so sánh với điện hạ, là khác nhau một trời một vực.

- Được rồi.

Thiên Phù Đại Đế khoát tay:

- Tiềm năng của Bái Nguyệt ta rõ ràng hơn ngươi, xem ra Tiểu Thập Cửu và Tiểu Thập đã vô duyên đoạt được thứ nhất, bảo bọn họ ngừng tay đến gặp ta, tư đấu ở trước mặt nhiều người như vậy, tính là cái gì chứ?

- Vâng!

Lâu Trùng Tiêu ra tay.

Cổ Trần Sa và Cổ Chấn Sa chuẩn bị chém gϊếŧ lần nữa đã bị lực lượng vô hình bao phủ, trôi nổi lên, rơi xuống ở bên ngoài lều lớn.

- Đây là cảnh giới Ly Địa Đằng Không trong Đạo cảnh thất biến? Dùng cương khí bản thân bao phủ thân thể, lăng không bay lượn, đứng thẳng trên không trung.

Cổ Trần Sa biết tranh đấu với lão Thập nhất định sẽ bị ngăn cản.

Đạo cảnh thất biến có thể bao phủ mình, cũng có thể bao phủ người khác, cương khí vận chuyển như thường, thậm chí có thể hóa thành đao kiếm, đại thủ, cách không chém gϊếŧ, uy lực vô cùng kì diệu.

- Phụ hoàng.

Vừa đến bên ngoài lều lớn, khí lưu quanh người tiêu tán, hắn ngã xuống mặt đất:

- Nhi thần không có ý tứ tranh đấu với Thập ca, nhưng suy cho cùng ở trước mặt các vương công đại thần tư đấu với huynh đệ, là trái với lễ pháp, xin phụ hoàng nghiêm phạt.

Hắn biết tính cách của Thiên Phù Đại Đế, gặp phải sự tình không nên tranh cãi, mặc kệ đúng sai trước nhận tội, sẽ lợi nhiều hơn hại. Trên thực tế, bất kỳ Đế Vương cường quyền nào, cũng không thích thần tử tranh cãi với mình.



- Phụ hoàng, ta cũng biết sai rồi.

Thập hoàng tử thấy Cổ Trần Sa nhanh như vậy, cũng vội vã quỳ xuống, tuy bề ngoài hắn thô cuồng, tính cách nóng nảy, nhưng là người biết thời thế, biết lúc nào nên cường ngạnh, lúc nào phải chịu thua.

- Biết sai là tốt, nhưng lần này là ngươi động thủ trước.

Giọng nói của Thiên Phù Đại Đế rất nhạt:

- Tiểu Thập Cửu vì tự bảo vệ ra tay đối kháng, ta thấy rất rõ ràng.

- Phụ hoàng nói phải, Thập Cửu đệ, là ta không tốt, ta ở chỗ này xin lỗi ngươi.

Thập hoàng tử lập tức nhận lỗi.

- Cũng là ta không tốt, không thể xử lý quan hệ giữa các huynh đệ, chọc cho Thập ca tức giận.

Cổ Trần Sa cũng hoàn lễ.

Ánh mắt hai người vừa chạm liền tránh ra, trong ánh mắt của Thập hoàng tử rõ ràng mang theo sát khí sâm lãnh, mà Cổ Trần Sa thì là cảnh giác, hắn không thể biểu hiện ra sát ý, bởi vì cái này không giấu được Thiên Phù Đại Đế.

- Lần này ta không trừng phạt các ngươi.

Thiên Phù Đại Đế nói:

- Các ngươi đứng ở một bên xem chiến đấu đi.

Cổ Trần Sa và Thập hoàng tử vội vã đứng ở bên cạnh, không dám dài dòng, nhưng người sáng suốt đều biết, sau này hai người sẽ kết xuống oán khí rất sâu. Bất quá cũng có đại thần nhìn Cổ Trần Sa với cặp mắt khác xưa, tối thiểu hắn đã được phong Quốc Công, mở nha xây phủ, có quyền lực ban sai, có thể tạo thế lực.

- Hư Không Pháp Chú, Đại La Thiên Long...

Đúng lúc này, không trung truyền đến thanh âm chú ngữ, tinh thần của Cổ Trần Sa chấn động mạnh mẽ, nhìn sang, phát hiện toàn thân Lâu Bái Nguyệt như có lực cuốn thần thánh hút, hành động như ở trong hư không song song khác.

Nàng hành tẩu dạo bước, chỗ đi đến, cũng không thấy nàng có động tác gì, những Đại Tướng Man tộc kia nhao nhao ngã xuống, thậm chí ngay cả hoàng tử cũng liên tiếp lui về phía sau.

- Đây là công phu gì.