- Hoàng thượng, tiểu nữ tính cách kiên cường, tranh chấp với các hoàng tử, ở lễ pháp sợ có chút không ổn, có cần...
Lâu Trùng Tiêu có chút tâm thần bất định.
- Ta lại ưa thích tính cách của đứa nhỏ này, hoàng tử thì thế nào, ta xem bọn hắn còn không bằng Bái Nguyệt, về sau nàng làm tốt, võ nghệ tinh tiến, ta còn muốn phong nàng là công chúa, tước vị ở trên ngươi cũng không phải không được.
Quần thần đều nghe ra Thiên Phù Đại Đế sủng ái Lâu Bái Nguyệt.
Đại Tướng Man tộc chạy vào núi rừng, các hoàng tử đuổi theo, Thiên Phù Đại Đế và quý tộc trọng thần quan sát đuổi gϊếŧ, lập tức nhìn ra những hoàng tử này võ công đến cùng như thế nào.
Trong đó Lâu Bái Nguyệt xung trận lên trước, thân pháp thúc giục, nhanh như bụi mù, chẳng qua là mấy cái lập loè, đã truy kịp Đại Tướng Man tộc rớt lại phía sau.
Đại Tướng kia chấn động, khí tức hung hãn bị kí©h thí©ɧ, hai tay vung trảo, trái lại muốn xé rách Lâu Bái Nguyệt.
Nhưng Lâu Bái Nguyệt không né tránh, mà lấn người đυ.ng tới, Đại Tướng Man tộc kia bị chấn thành huyết nhục mơ hồ.
Rất nhiều vương công quý tộc hai mắt tỏa sáng.
- Võ công của Lâu Bái Nguyệt thật khủng bố.
- Võ công của Lâu Bái Nguyệt sao lại lợi hại đến tình trạng như vậy, ngươi xem lực lượng của nàng, bất luận Tông Sư gì cũng không thể so sánh, thân pháp của nàng cũng gần như viên mãn, thầm hợp Thiên Đạo, gϊếŧ chóc cũng cực kỳ hung ác?
- Đúng vậy, võ công như thế, đã là Tông Sư đỉnh phong, tựa hồ còn tới khí cảm, ta xem thật có khả năng bước vào Đạo cảnh.
- Ngươi xem, nàng lại gϊếŧ một Đại Tướng Man tộc.
- Lần này hoàng thượng an bài hoàng tử săn bắn, chẳng lẽ nàng muốn độc chiếm ngôi đầu? Ngay cả các hoàng tử đều bị nàng đè xuống.
- Thập Cửu hoàng tử đâu? Tựa hồ hắn cũng không tệ.
Lâu Bái Nguyệt thi thố tài năng, Cổ Trần Sa cũng đuổi theo một Đại Tướng Man tộc, muốn chém gϊếŧ đối phương. Nếu có thể thành công, đây chính là lần thứ nhất hắn “gϊếŧ người” .
Ít nhất những Man tộc này mặt ngoài không khác gì người.
Đại Tướng Man tộc bị Cổ Trần Sa đuổi theo toàn thân xăm hình, có ác xà quấn quanh, có Thiên Lang vọng nguyệt, làn da thô ráp như lợn rừng, đao phủ khó bổ, hắn hung quang bắn ra bốn phía, mở miệng lớn dính máu, mùi tanh bức người, cổ tay chặt xuống, dưới chân đá liên hoàn, góc độ xảo trá, uy lực kinh người.
Đây cũng là một Tông Sư, hơn nữa phong cách võ học không văn minh, thô kệch, mang theo khí tức thượng cổ, cái này là đặc điểm võ học của Man tộc, cực kỳ dã tính, tàn nhẫn máu tanh, trong dữ dằn không mang theo nhân khí, thuần túy là mãnh thú mạnh được yếu thua.
- Phiên Giang Thức.
Cổ Trần Sa lách mình tránh thoát, đánh ra mấy chưởng, chưởng ảnh giống như quấy sông, sóng lớn ngập trời, lập tức bao bọc Man tộc ở trong tầng tầng chưởng ảnh.
Cự Linh Thần Chưởng trong Cự Linh Thần Công có ba thức, Bàn Sơn, Phiên Giang, Đảo Hải. Vừa rồi hắn thi triển Bàn Sơn ngăn cản Ngũ Quỷ Đại Cầm Nã, hiện tại uy lực của Phiên Giang càng trên Bàn Sơn.
Trong nhát mắt oanh ra khoảng chừng chín mươi chín chưởng.
Đại Tướng Man tộc kia làm sao có thể ngăn cản được công kích giống như dời sông lấp biển, tối thiểu có bốn mươi năm mươi chưởng đánh tan phòng ngự của hắn.
Đùng đùng...
Cốt cách kinh mạch toàn thân của Đại Tướng Man tộc kia vỡ nát, mềm nhũn ngã ở trong đống tuyết, sinh cơ đoạn tuyệt, bị đánh chết tại chỗ.
Sau khi tự tay gϊếŧ chết Đại Tướng Man tộc, Cổ Trần Sa chỉ cảm thấy tinh thần chấn động, rõ ràng có cảm giác sinh mạng trôi qua, đây là chém gϊếŧ mãnh thú không thể nhận thức, Đại Tướng Man tộc cũng là người, có trí khôn, có năng lực cải tạo thiên địa, gϊếŧ người và gϊếŧ mãnh thú, thể ngộ là hoàn toàn bất đồng.
Trong núi rừng, các hoàng tử chém gϊếŧ, thậm chí muốn tận khả năng tru sát Man tộc, tranh đoạt công lao, đạt được Bách Kiếp Kim Đan.
Dùng viên Kim Đan kia, ít nhất giảm bớt mấy chục năm khổ tu, có thể ở trước khi bước vào Đạo cảnh gia tăng vốn liếng và căn cơ hùng hậu.
Nếu như ở trên giang hồ, Kim Đan này xuất thế, sẽ nhấc lên vô số gió tanh mưa máu, không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm vì thế mà chết.
Bất quá Kim Đan ở trong hoàng thất lại bình thường, thiên hạ không có bất kỳ thế lực nào vượt qua Đại Vĩnh Vương Triều.
- Thập Cửu hoàng tử đã luyện thành Phiên Giang Thức?
Mấy vương công quý tộc sắc mặt lại biến.
- Cự Linh Thần Chưởng Bàn Sơn, Phiên Giang, Đảo Hải, thúc giục ba thức đều cần thể năng cực lớn, trước kia trong hoàng thất Hiến triều, Tông Sư có thể liên tiếp bổ ra chín mươi chín chưởng Phiên Giang Thức cũng rất ít.
Tuy uy lực của Cự Linh Thần Chưởng rất lớn, lại hao tổn thể lực, mỗi bổ ra một quyền, một chưởng, một cước, có thể để cho Đại Sư cảnh kiệt sức, Tông Sư tối đa có thể nện mấy chục lần, như Cổ Trần Sa công kích chín mươi chín lần còn khí định thần nhàn, thì trong vạn không một.
- Hoàng thượng, xem ra Thập Cửu hoàng tử thật đã kích hoạt được huyết mạch Cự Linh Thần, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng.
Lâu Trùng Tiêu thử thăm dò nói:
- Nếu Thập Cửu hoàng tử có thể câu thông Cự Linh Thần, hoàng thượng có thể thông qua thông đạo thần lực bắt được tọa độ Thần Vực của Cự Linh Thần ở trong thời không loạn lưu, đến lúc đó phong ấn Thần này, để cho hắn không thể hiện thế làm loạn, như vậy dư nghiệt Hiến triều sẽ tự sụp đổ, tín ngưỡng của Cự Linh Thần cũng tiêu tán khỏi dân gian.