- Đuổi theo!
Thủ lĩnh hắc y nhân gào thét, nhưng làm sao đuổi kịp, sau nửa canh giờ liền hoàn toàn mất đi bóng dáng và khí tức.
Cổ Trần Sa kéo nữ tử này ở trong núi chạy vòng cả buổi, vứt bỏ truy binh, đồng thời phát hiện nữ tử này khí tức kéo dài, hầu như vô cùng vô tận, tu vi cao hơn mình nhiều lắm, chẳng qua là bị thương, khuôn mặt tím ngắt, giống như trúng kịch độc.
Hắn đi cả buổi, rút cuộc tìm được một sơn động che giấu, lập tức buông nữ tử để nàng nghỉ ngơi, mình thì ra ngoài nhặt chút cành khô nhóm lửa.
Nhưng khi ôm củi về, chỉ thấy một đoàn ánh sáng màu đỏ chiếu sáng sơn động, ôn hòa như xuân, nàng kia lấy ra một hạt châu sưởi ấm, khí tức ấm áp làm cho người ta lười biếng.
- Hỏa châu.
Cổ Trần Sa ném củi khô ở trên mặt đất:
- Lúc đầu ngươi nói có bảo bối này, thì ta cũng bớt việc.
Hỏa châu giá trị xa xỉ, coi như là ở Đại Vĩnh Vương Triều cũng chỉ trong nhà vương công quý tộc mới có, mỗi viên đều mấy vạn tệ, hơn nữa có tiền cũng không nhất định mua được, vật này là Thiên Công Viện sản xuất, sử dụng bảo thạch hiếm thấy, bên trong khắc trận pháp huyền diệu, thời điểm sử dụng dùng bàn tay kích hoạt là có thể mở ra. Không dùng nữa thì lấy nước ngâm, ánh sáng màu đỏ sẽ lập tức dập tắt.
- Ngươi là ai, tại sao lại cứu ta?
Nữ tử thấy Cổ Trần Sa đi tới thì hỏi.
- Gặp chuyện bất bình mà thôi, ngươi là thiếu đảo chủ của Long Kiếm Đảo?
Cổ Trần Sa nghe hắc y nhân đối thoại, đã biết thân phận của nữ tử này.
- Ta trúng độc, ngươi có thể nâng ta dậy hay không, ta muốn vận công bức độc ra.
Nữ tử không thể động đậy.
Cổ Trần Sa gật đầu, đi đến trước mặt nữ tử thò tay.
Đột nhiên, tay nàng kia mãnh liệt lật qua, như cự kình phun nước, sóng khí ngập trời, trong chưởng kình có thanh âm hải triều điên cuồng gào thét, bao phủ cả người Cổ Trần Sa.
Cổ Trần Sa tuyệt đối không ngờ tới nữ tử mình cứu sẽ động thủ với mình, cũng may hắn tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật đã nửa năm, linh tính không giống bình thường, trước khi nguy cơ tiến đến có chút cảm giác, ở trong lúc vội vàng tay trái bắt dương ấn, tay phải nguyệt ấn, âm dương biến hóa, ngày đêm lưu chuyển, đón đỡ công kích của nữ tử.
Trong nháy mắt, hai người đã đối oanh mấy chục chưởng, chưởng lực chấn hòn đá trong động rớt xuống, có cảm giác sơn động tùy thời sẽ sụp đổ.
Áp lực của Cổ Trần Sa càng lúc càng lớn, mỗi liều một chưởng đều cảm thấy chưởng lực của đối phương giống như thủy triều, vĩnh viễn không ngừng, tùy thời sẽ tao ngộ tai hoạ ngập đầu.
- Nàng này không phải Tông Sư, không phải Phàm cảnh, khẳng định đã bước vào Đạo cảnh!
Sau khi Cổ Trần Sa tiếp ba mươi chưởng, cuối cùng nhịn không được, người bị đánh bay, ngũ tạng hao tổn, máu tươi điên cuồng phun ra.
- Võ Đạo Tông Sư tu luyện tới cảnh giới như ngươi cũng hiếm thấy, rõ ràng có thể tiếp Nộ Kình Cuồng Triều Chưởng của ta ba mươi kích.
Nữ tử đứng thẳng lên, há miệng phun ra máu đen, độc khí trên mặt tiêu tan chút ít, lại mượn nhờ đối chưởng với Cổ Trần Sa, bức ra rất nhiều kịch độc trong cơ thể.
- Ta cứu ngươi, vì sao ngươi còn muốn hạ sát thủ với ta!
Cổ Trần Sa bị thương, nhưng tâm thần bất loạn, nhưng đã đến cửa động, âm thầm điều tức, ý đồ khôi phục thương thế, hắn đã xác định nàng này là cường giả Đạo cảnh. Dù mình tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật, nhưng thời gian quá ngắn, đẳng cấp bị đối phương áp chế đến sít sao.
- Long Vũ Vân ta sẽ không tin tưởng bất luận kẻ nào.
Trên mặt nữ tử có hàn ý:
- Công phu của ngươi cực kỳ huyền diệu, lực lớn vô cùng, nhưng kinh nghiệm thực chiến vụng về, trên người không có sát khí, nhất định là đệ tử quyền quý đã nhận được vô số tài nguyên bồi dưỡng, sống an nhàn sung sướиɠ. Nơi đây lại gần kinh thành, phẩm cấp công pháp của ngươi ta không thể suy đoán, Thiên Phù Đại Đế thu nạp điển tịch thiên hạ, cướp đoạt võ học của tiên yêu ma thần, chỉ có trong hoàng thất, mới có công pháp như thế, đủ loại dấu hiệu cho thấy, ngươi có khả năng họ Cổ, là đệ tử hoàng thất, thậm chí có thể là hoàng tử. Long Kiếm Đảo ta và Đại Vĩnh Vương Triều thù sâu như biển, ngươi nói ta có nên gϊếŧ ngươi không?
- Nàng này rõ ràng dựa vào một vài chi tiết, có thể phân tích ra tám chín phần mười, quả thực đáng sợ, vẫn là kinh nghiệm của mình quá ít, thế cho nên sơ hở chồng chất?
Cổ Trần Sa nhanh chóng suy nghĩ, kiểm nghiệm được mất, cũng không bối rối, mặc dù hắn ở trong hoàng cung giả ngây giả dại nhiều năm, nhưng không có trải qua gϊếŧ người và chiến tranh, kinh nghiệm nhân sinh không phong phú, còn Long Vũ Vân lại trải qua không biết bao nhiêu thế sự.
Buồn cười mình còn đi cứu nàng.
Trông thấy Cổ Trần Sa ở cửa động tùy thời muốn đào tẩu, Long Vũ Vân lại không có ý tứ đuổi theo, mà hô hấp thổ nạp, trong hư không có lực lượng nhanh chóng ngưng kết thành sương mù màu xanh nhạt, chui vào từng đại huyệt quanh người, sắc mặt của nàng càng lúc càng hồng nhuận phơn phớt.
- Đây là Phục Khí Tích Cốc.
Phục khí chính là dùng lực lượng bản thân cảm ứng linh khí trong hư không, thu vào thân hình, không cần ăn nhân gian khói lửa. linh khí là năng lượng huyền diệu, có thể cải tạo thân thể, đắp nặn hồn phách, rèn luyện nguyên thần, cô đọng ý chí, cảm ngộ đại đạo... đều cần dựa vào nó.
Hiện tại Long Vũ Vân nhanh chóng hấp thu linh khí thiên địa tẩy trừ kịch độc trong người.
- Không thể để cho nàng khôi phục, bằng không thì ta chạy không thoát.
Cổ Trần Sa không lùi mà tiến tới, hai tay liên hoàn, nhật nguyệt kết hợp, bộ dáng giống như lò luyện, muốn bao lấy Long Vũ Vân luyện hóa.
Động tác này chính là tinh túy của Nhật Nguyệt Luyện, như lò luyện nhật nguyệt, luyện hóa vạn vật, lực sát thương cực kỳ mạnh mẽ.