Hắn tu luyện Thiên Tử Phong Thần Thuật chính là tuyệt học kinh thế, không thể bộc lộ, hiện tại tương kế tựu kế, cũng có thể giải thích nơi phát ra võ công, đương nhiên việc này không thể nóng vội.
Thu đi đông tới, dần dần rét lạnh, gió bắc gào thét, thân cây đều trụi lủi, khắp nơi đìu hiu hoang vắng.
Thời gian của Cổ Trần Sa khá an nhàn, mỗi ngày đọc sách tập võ, cỏ dại trong sân đã được nhổ sạch sẽ, mua sắm rất nhiều vật tư, khiến cho cả nhà rực rỡ hẳn lên.
Tạo thành giả tượng tinh thần hắn tỉnh lại.
Cũng đưa tới người âm thầm chú ý.
Bên ngoài kinh thành ba mươi dặm, trong một trang viên, khắp nơi đình đài lầu các, lại không cổ điển, đều dùng vật phẩm mới lạ trang trí, giữa hồ dựng một tháp cao, toàn bộ đều là thủy tinh xây thành, ánh mặt trời chiếu lên, lập loè phát quang, nhìn rất bắt mắt.
Ở trong tháp, Thập Bát hoàng tử Cổ Hồng Sa đang thả câu.
Hắn rõ ràng không cần mồi câu, sợi cước thật dài xâm nhập đáy nước, tinh thần thông qua lưỡi câu, cảm ứng tình huống dưới đáy nước rõ mồn một.
Đột nhiên, tay hắn run run, lưỡi câu tháo chạy, trực tiếp móc được một con cá.
Con cá này nặng vài chục cân, miệng đầy răng nanh, tiềm phục ở trong bùn, lại bị lưỡi câu của hắn đâm vào trong miệng kéo lên.
Người khác câu cá đều là để cá đến ăn mồi, hắn thì vận kình, lưỡi câu như vật còn sống, xuyên toa ở dưới đáy nước.
- Long Vương Thần Công của điện hạ có thể nói thần hồ tuyệt kỹ.
Nô bộc đứng ở bên cạnh, tất cung tất kính than thở.
- Bên Cổ Trần Sa đến cùng như thế nào?
Cổ Hồng Sa hỏi.
- Sau khi hắn tiếp nhận đan dược, một vạn tiền giấy, còn có quyển Cự Linh Thần Công của Lâu Bái Nguyệt, cả ngày lẫn đêm khổ luyện võ công, giống như có chút thành tựu, bởi vậy có thể thấy được, trước kia hắn đều là đang giả ngây giả dại.
Nô bộc nói.
- Đây mới là thật khờ.
Cổ Hồng Sa cười lạnh:
- Bị Lâu Bái Nguyệt đùa bỡn, hắn cho rằng có đan dược và công pháp là có thể đền bù tổn thất trên thời gian sao? Công phu phải từ nhỏ bắt đầu gọt giũa, bỏ qua thời điểm tốt nhất, cố gắng như thế nào cũng vu sự vô bổ.
- Điện hạ, sang năm chính là Thiên Phù xuất chinh lần ba, hoàng thượng ngự giá thân chinh lần nữa, lần này quy mô to lớn, vượt qua dĩ vãng. Năm năm này hoàng thượng tích lũy vốn liếng khổng lồ, muốn diệt sạch ba tộc Lang Man, Xà Man, Viên Man.
Nô bộc nói ra tin tức thăm dò được:
- Ta từ trong cung thăm dò được, tựa hồ hoàng thượng muốn xem hoàng tử nào công lao lớn nhất, chuẩn bị ban thưởng Sinh Tử Cửu Chuyển Tiên Đan cho hắn.
- Sinh Tử Cửu Chuyển Tiên Đan.
Cổ Hồng Sa hít một ngụm khí lạnh:
- Đây là cổ đan trong truyền thuyết, không thuộc về nhân gian, nghe đồn là Cổ Thiên Tử gϊếŧ yêu nghiệt tế thiên, đạt được đan dược kéo dài tuổi thọ. Năm đó phụ hoàng diệt Sinh Tử Tông, đạt được Tiên Đan này, ta cho rằng đã dùng, nhưng không thể tưởng được vẫn còn.
Nô bộc không nói lời nào, yên lặng để cho Cổ Hồng Sa suy nghĩ.
Thật lâu sau, Cổ Hồng Sa phất phất tay.
- Đi xuống đi, không cần nhìn Cổ Trần Sa nữa, miễn cho lãng phí nhân thủ, ngươi chủ yếu nhìn chằm chằm vào lão Thất, lão Thập, lão Đại, đã biết chưa?
- Thuộc hạ minh bạch.
Nô bộc thi lễ cáo lui.
Cùng lúc đó, ở Phủ Nguyên Quốc Công, Lâu Bái Nguyệt cũng đang nghe báo cáo.
Bất luận cử động gì của Cổ Trần Sa, tựa hồ đều ở trong lòng bàn tay của nàng.
- Tiểu thư, tình huống chính là như vậy, mỗi ngày Thập Cửu hoàng tử chăm chỉ luyện công, chẳng phân biệt ngày đêm, trước mắt không sai biệt lắm hẳn là đăng đường nhập thất.
Nữ thị vệ báo cáo.
- Bất quá tựa hồ hắn còn chưa kích hoạt được Cự Linh huyết mạch.
- Kích hoạt Cự Linh huyết mạch là không có khả năng.
Lâu Bái Nguyệt tiếp nhận trang giấy, nhìn tin tức phía trên.
- Ta vẫn phái người tiếp tục nhìn chằm chằm sao?
Nữ thị vệ hỏi.
- Đương nhiên, bất luận động tĩnh gì của hắn, đều phải báo cáo cho ta.
Lâu Bái Nguyệt nói:
- Đây chỉ là việc nhỏ, đại sự ta bảo ngươi xử lý như thế nào rồi?
- Chúng ta đã dựa theo bản đồ thần bí tìm kiếm được di tích viễn cổ, bất luận kẻ nào cũng không biết, kế tiếp chính là tiến thêm một bước đào móc.
Nữ thị vệ nói.
- Tốt, di tích kia là chiến trường thượng cổ, nghe đồn Cổ Thiên Tử Hư và Yêu Quân đại chiến ở đó, các ngươi phải phòng ngừa yêu khí xâm lấn, ta qua mấy ngày sẽ tới.
Lâu Bái Nguyệt mười ngón giao nhau, thanh âm có chút hưng phấn.
Trận tuyết đầu mùa của Thiên Phù năm thứ mười bốn rút cuộc hạ xuống.
Mới đầu chỉ là hạt nhỏ vụn, đến buổi sáng đột nhiên chuyển lớn, phô thiên cái địa giống như lông ngỗng, qua trong giây lát trời đất trắng noãn, không còn màu sắc khác.
Cổ Trần Sa ngồi ở trong đống tuyết, tu luyện tinh thần, hắn căn bản không lạnh, chỉ mặc áo mỏng, bên mình cũng không có chút nhiệt khí nào, giống như gỗ đá, bông tuyết rơi lên cũng không nóng chảy, đảo mắt hắn đã biến thành người tuyết.
Chỉ có hai mắt hắn sáng ngời, nhìn về phía bầu trời.
Tinh thần và tuyết rơi dung hợp lẫn nhau, hình dạng mỗi bông tuyết hắn đều có thể rõ ràng cảm ứng.