Trong sân gió lốc bốc lên, bóng người lắc lư, cỏ dại ngã rạp, giống như trải qua cuồng phong tàn phá.
Trong bụi cỏ rất nhiều côn trùng bị kình phong đánh chết.
Đây là Cổ Trần Sa khổ luyện võ học.
Hắn phỏng đoán Thiên Tử Phong Thần Thuật, quan sát Cự Linh Thần Công, lại có tâm đắc, đạt tới khí cảm, thực đã không thua Tông Sư khổ tu nhiều năm.
Tiến triển như vậy đã không thể dùng thần tốc để hình dung, có thể nói kỳ tích.
Nhưng hắn đạt được Tế Thiên Phù Chiếu, có khả năng câu thông trời xanh, tiến bộ như vậy là có thể lý giải.
Tinh hoa võ học lưu chuyển ở trong lòng, toàn thân Cổ Trần Sa ở vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, khí cơ hỗn nguyên, tu vi võ học nâng cao một bước.
Phanh!
Thân hình đánh ra, như tờ giấy không có chút sức nặng, thuận gió mà lên, bổ nhào vào một tảng đá lớn.
Tảng đá cứng rắn như sắt, nhưng bị bàn tay đánh trúng liền biến thành đậu hũ, ở phía trên xuất hiện chưởng ấn, xâm nhập ba tấc, hoa văn rõ ràng.
Mà tảng đá lớn lại không vỡ ra.
Cổ Trần Sa lại tung một chưởng, chưởng ấn biến mất, tảng đá ở dưới bàn tay của hắn giống như bùn.
Công phu đã đến cảnh giới hóa thạch vi nê.
- Công phu của điện hạ càng ngày càng thần diệu, ta xem ở trong các hoàng tử cũng cực kỳ hiếm thấy.
Tiểu Nghĩa Tử nhìn mà tâm thần động dao động, trầm trồ khen ngợi.
- Cũng không có gì thần kỳ.
Cổ Trần Sa không hề tự ngạo, ngược lại ngưng trọng lên:
- Ta chỉ là xa rời thực tế, không có trải qua thực chiến máu tanh, so với những hoàng tử ở trên chiến trường chém gϊếŧ đẫm máu với Man tộc kia, là còn kém rất nhiều.
Tuy hiện tại thiên hạ thái bình, trăm quốc đã diệt, nhưng Man Hoang tái ngoại ở bên ngoài Đại Vĩnh Vương Triêu vẫn còn có Yêu Man quấy phá.
Yêu Man, là không thuộc về nhân loại.
Trước tiên nói về man, bọn hắn giống nhân loại như đúc, nhưng mặt người dạ thú, không cho rằng mình là người, bái tổ tiên cũng là dã thú. Ví dụ như tái ngoại có Man tộc, tự xưng tổ tiên là lang, tế tự đồ đằng và tổ tiên cũng là Lang Thần, bọn hắn ăn tươi nuốt sống, thậm chí còn ăn thịt người. Cái gì nhân nghĩa đạo đức, lễ nghĩa liêm sỉ… bọn hắn không biết.
Chỉ là bộ dạng giống người, nhưng không có ai cho rằng bọn họ là người.
Không giống trăm quốc trước kia, ví dụ như Hiến triều, mặc dù đối lập với Vĩnh triều, nhưng đều dùng nhân nghĩa lễ pháp trị quốc, vẫn thuộc về nhân loại.
Hiểu lễ pháp, biết tiến thối, thủ trật tự, kính thiên mệnh, mới gọi là người. Nếu không chính là cầm thú.
Những Man tộc này thường xuyên xâm lấn, gϊếŧ cực kỳ ác, sau lưng bọn hắn càng có tà ma quấy phá, giấu ở trong Man Hoang, thủy chung là họa lớn trong lòng nhân loại.
Cho dù dùng hùng tài đại lược của Thiên Phù Đại Đế cũng không thể trừ sạch, chỉ có thể tu kiến Vạn Lý Trường Thành chống cự Man tộc xâm lấn.
Mỗi lần đến thời điểm thiên hạ đại loạn, những yêu nghiệt ở sau lưng Man tộc kia sẽ xuất hiện ở quốc gia nhân loại, truyền bá tà thuyết, đầu độc nhân tâm, làm cho người ta biến thành cầm thú.
Những thứ này ở trong sách sử ghi chép nhiều lắm.
Mỗi lần đọc được những thứ này, Cổ Trần Sa cũng rất đau lòng.
Bình man chính là quốc sách cao nhất, sau khi hoàng tử trưởng thành, đều muốn đi biên quan chinh chiến với Man tộc, tôi luyện vũ kỹ, kiến công lập nghiệp. Cách mỗi năm năm, Hoàng Đế còn sẽ ngự giá thân chinh, tiến hành chinh chiến với Man tộc.
Hiện tại triều đình có mấy vị hoàng tử quyền cao chức trọng, sắc phong làm Thân Vương, chính là bởi vì đi theo Hoàng Đế hai lần ngự giá thân chinh, đánh chết vô số Yêu Man, lấy được chiến công hiển hách.
- Điện hạ cũng không nên tự coi nhẹ mình, triều đình mỗi năm năm đều sẽ tiến hành chinh chiến với Man tộc, sang năm chính là Thiên Phù năm thứ mười lăm, hoàng thượng nhất định sẽ ngự giá thân chinh bình man, hoàng tử trưởng thành đều phải đi theo, đến lúc đó điện hạ có thể kiến công lập nghiệp, đại triển quyền cước rồi.
Tiểu Nghĩa Tử nghĩ đến tiền đồ như gấm như hoa:
- Đừng nhìn Thập Bát hoàng tử ngày đó diễu võ dương oai, nhưng so với những Thân Vương kia, lại không đáng giá nhắc tới.
Thập Bát hoàng tử Cổ Hồng Sa sau khi trưởng thành có thể sắc phong Quốc Công, nhưng cách Quận Vương, Thân Vương còn kém rất nhiều.
Mà hoàng tử được phong làm Thân Vương, theo Cổ Trần Sa, chỉ sợ đều đã bước vào Đạo cảnh, sâu không lường được.
Mặc dù hắn luyện thành thần công, nhưng khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, cường giả chính thức đều ở trong chém gϊếŧ từng bước rèn luyện ra, hắn biết mình còn kém rất xa, không dám tự cao tự đại.
- Sau khi tin tức hoàng thượng lệnh Lâu Bái Nguyệt thân cận ta truyền đi, ta liền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, kinh thành đã thành nơi rối loạn. Ta cảm thấy hiện tại nên ly khai nơi đây.
Cổ Trần Sa suy nghĩ một chút:
- Sau đó ta sẽ xin hoàng thượng cho ta ra ngoài vì nước kiến công lập nghiệp, tiến về biên quan đánh chết Yêu Man.
- Điện hạ, như vậy không phải rất nguy hiểm sao? Ngài không ly khai kinh thành, rất nhiều người sẽ không có cách nào ra tay, nhưng một khi ly khai, các loại âm mưu quỷ kế sẽ theo nhau mà đến, chỉ sợ nguy ở sớm tối.
Tiểu Nghĩa Tử có chút khϊếp sợ.
- Ta biết rõ, nhưng mặc dù kinh thành tốt, nhưng cũng tự nhốt mình, ở đây nhiều người mắt tạp, võ công của ta không được thi triển, còn bị quản chế khắp nơi, không bằng đi biên quan, tuy kham khổ, nhưng có thể tôi luyện võ công, trời cao mặc chim bay.
Trong lòng Cổ Trần Sa đã suy nghĩ rõ ràng.
Sống ở kinh thành, thế lực rắc rối phức tạp, mình bị quản chế khắp nơi, làm chuyện gì cũng không thuận tiện.
Đương nhiên kinh thành phồn hoa an nhàn, biên quan kham khổ nguy hiểm, kỳ thật rất nhiều hoàng tử cũng không nguyện đi, đối với Cổ Trần Sa mà nói, biên quan an toàn hơn kinh thành rất nhiều.
Kỳ thật Cổ Trần Sa cũng có tâm tư, đến biên quan, mình có thể thỏa thích triển khai Tế Thiên Phù Chiếu, đạt được rất nhiều Hổ Lang Đan, đồng thời thu thập nhân tài, thành tựu đại nghiệp.
- Điện hạ cân nhắc chu toàn.
Tiểu Nghĩa Tử cũng suy tư:
- Vậy bây giờ liền ghi tấu chương giao cho Tông Nhân Phủ? Chỉ sợ Tông Nhân Phủ sẽ cản trở.
- Không sao, chuyện này là rất nhiều người cầu còn không được, sao sẽ cản trở?
Cổ Trần Sa vẫy vẫy tay:
- Đương nhiên, hiện tại ta không thể xin, qua mấy tháng lại nói sau, hiện tại ta phải làm là diễn, khổ luyện võ học mà Lâu Bái Nguyệt tặng, có chỗ thành tựu, kìm nén không được tâm tư, muốn rục rịch.