Chương 18: Kênh đào (2)

Lâu thuyền như Hắc Hổ nằm ở trên sông, có thể dung nạp mấy trăm người, chứa đựng lương thực có thể duy trì mười ngày nửa tháng, quả thực chính là một phủ đệ nho nhỏ.

Người trên thuyền đều mạnh mẽ hữu lực, ngay cả nữ tử cũng thân thủ nhanh nhẹn, hành động nghiêm cẩn, giống như quân đội.

- Lâu gia chiến công hiển hách, ở trong phủ đệ cũng dùng quân pháp quản lý, khí tượng như thế, có thể phát triển không ngừng.

Trong lòng Cổ Trần Sa phỏng đoán, hắn đọc vô số thư tịch, trí tuệ tự nhiên không tầm thường.

- Các ngươi đều lui ra đi.

Thanh âm truyền đến, tất cả nô bộc đều lui ra, nam tử chèo thuyền lúc trước nhìn Tiểu Nghĩa Tử nói:

- Công công, xin theo ta xuống lầu, dưới lầu đã chuẩn bị rượu và thức ăn.

Tiểu Nghĩa Tử thấy Cổ Trần Sa gật đầu, liền quay người đi theo.

Trên tầng này chỉ còn lại hai người, một nam một nữ.

Nữ tự nhiên là Lâu Bái Nguyệt.

Nàng đưa lưng về phía Cổ Trần Sa, mặc áo choàng màu lam nhạt, khí chất như biển rộng thâm trầm.

- Thiên Phù vương triều, mở kênh đào Đông Tây Nam Bắc, quán thông các sông, sông đông tây hoàng thượng đặt tên là Trường Giang, mà sông nam bắc, thì mệnh danh là Thiên Hà.

Lâu Bái Nguyệt thanh âm trầm ổn:

- Vì thế, hoàng thượng còn ở ngày kênh đào quán thông, viết ra thi từ kinh thế.

Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông

Sóng bạc cuốn phăng hết anh hùng!

Đúng sai, thành bại tan đâu cả

Trơ lại núi xanh với áng hồng…

Trên bến đôi ngư tiều bạc tóc

Quen ngắm trăng thu, đón gió xuân



Nhẩn nha kim, cổ cười thành tiếng

Vui bầu rượu đυ.c nghĩa tương phùng.

Nàng chậm rãi ngâm lên, khí tức lịch sử thê lương đập vào mặt.

Bài thơ này, là Thiên Phù Đại Đế làm, truyền khắp thiên hạ, làm văn nhân cúi đầu.

Cổ Trần Sa cũng rất thích bài thơ kia.

Nhưng hiện tại hắn không biết Lâu Bái Nguyệt có ý gì, chỉ im lặng nghe, đợi nàng ngâm xong, cười ngây ngô nói:

- Ta đọc sách từ trước đến nay không dụng tâm, không rõ thi từ, hôm nay ngươi tìm ta là có chuyện gì không?

- Cổ Trần Sa.

Lâu Bái Nguyệt xoay người lại, dáng người so với mấy tháng trước tựa hồ cao gầy hơn chút ít, khí chất cũng phát sinh biến hóa thoát thai hoán cốt, tu vi đã đại thành:

- Cho dù ngươi giả ngây giả dại, nhưng không thể gạt được người có ý chí, ngươi cũng không ngốc, kẻ đần chính thức sẽ không sống đến hiện tại.

- Ngươi muốn như thế nào đây?

Cổ Trần Sa lập tức lộ ra vẻ kinh nghi bất định, có chút khủng hoảng, thân thể còng xuống chút ít, đây là thủ thuật hắn nhiều năm mới rèn luyện ra, sao có thể đơn giản bị kích liền hiện ra nguyên hình?

- Chắc hẳn ngươi đã biết, ta phụng ý chỉ của hoàng thượng kết giao với ngươi. Ý của ngươi như nào?

Lâu Bái Nguyệt nói chuyện tùy ý, tựa hồ hôn nhân đại sự không có quan hệ gì tới mình.

- Không không không...

Cổ Trần Sa liên tục khoát tay lui về phía sau, càng thêm sợ hãi, giống như gặp rắn rết, mặc dù sớm nhận được tin tức, nhưng không biết Lâu Bái Nguyệt bán thuốc gì, vạn nhất đào hố gây bất lợi cho mình, cũng không phải là không có khả năng.

Từ mấy năm trước, nàng này dùng kế để các hoàng tử đánh mình, tuyệt đối không phải người lương thiện gì.

- Tuy là ý chỉ của hoàng thượng, nhưng hôm nay chỉ là tư nhân gặp mặt, không cần câu nệ, huống hồ ngươi là hoàng tử, ta là thần tử, nếu loại tư thế này truyền ra ngoài, sẽ bị Ngự Sử nói ta không biết lễ quân thần.

Lâu Bái Nguyệt vẫy tay, ngữ khí có chút cao cao tại thượng.



Dựa theo quy củ, Cổ Trần Sa là hoàng tử, Lâu Bái Nguyệt làm như vậy chính là đại bất kính.

Nhưng tính tình của Lâu Bái Nguyệt cao ngạo, cho dù đối với hoàng tử khác cũng như thế, đã từng có người cáo trạng nói nàng không biết lễ quân thần, lại được Thiên Phù Đại Đế tán thưởng nói “nàng là ngạo vương hầu, có phong độ cổ nhân.

Bởi vậy có thể thấy, nàng được Hoàng Đế sủng ái như thế nào.

- Phụ hoàng có phân phó gì không?

Cổ Trần Sa hỏi, tuy có tuyệt kỹ trong người, nhưng vẫn biểu hiện ra bộ dáng chú ý cẩn thận.

- Bộ dạng của ngươi thật khiến người chán ghét.

Sắc mặt của Lâu Bái Nguyệt âm trầm xuống:

- Tuy Lâu Bái Nguyệt ta xem thường nam tử trong thiên hạ, nhưng đương kim thánh thượng hùng tài đại lược, ép tà ma, diệt yêu nghiệt, tế muôn dân trăm họ, cho nữ tử thiên hạ có ngày nổi danh, ngươi dù thất bại thế nào, cũng là người kế thừa huyết thống của hoàng thượng.

Cổ Trần Sa si ngốc ngơ ngác:

- Ngươi đang nói cái gì vậy?

- Hôm nay gặp ngươi, chủ yếu là hỏi ngươi một câu.

Ánh mắt của Lâu Bái Nguyệt cao cao tại thượng:

- Ngươi đến cùng có hùng tâm, để về sau trở nên nổi bật hay không?

- Trở nên nổi bật?

Cổ Trần Sa lui về phía sau hai bước:

- Hiện tại ta là hoàng tử, kim chi ngọc diệp, long tử phượng tôn, còn muốn nổi bật gì nữa?

- Hoàng tử như ngươi sống còn không bằng bình dân, cho dù là phú ông ở nông thôn, cũng nô bộc mấy chục, đi ra ngoài xe ngựa đưa rước, cơm tới há miệng, quần áo tới thò tay. Mà ngươi hoảng sợ không chịu nổi một ngày, giả ngây giả dại, giấu tài, cho dù sống cũng chỉ uất ức, chẳng lẽ không muốn cải biến?

Lâu Bái Nguyệt nhìn chằm chằm hắn, như muốn xem thấu cái gì.

Cổ Trần Sa liên tục lắc đầu:

- Hiện tại đã rất tốt, ta không muốn cải biến.