Chương 16: Nhật nguyệt đồng huy (2)

Đây là phương pháp luyện thần, không phải võ học thượng thừa làm không thể có.

Thiên Tử Phong Thần Thuật, võ học tuyệt thế, cao minh hơn Long Vương Thần Công, Trảm Lôi Thần Công không biết mấy nghìn lần?

Cổ Trần Sa tu luyện cảnh giới thứ nhất nhật nguyệt đồng huy, vừa mới bước vào diệu cảnh, liền sinh ra cảm ngộ.

Đùng đùng…

Lỗ chân lông toàn thân hắn phun ra nuốt vào, lại có bạch khí nhè nhẹ xì ra, giống như thắp hương, khí dần dần tràn ngập, bao phủ toàn thân, như tằm kết kén.

Thẳng đến sắc trời sáng rõ.

Cái kén vỡ tan, sương mù tiêu tán, Cổ Trần Sa đã không còn hương vị bộc lộ tài năng, mà trở lại nguyên trạng, hai mắt vô thần.

Hắn đã bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.

Đã đến Phàm cảnh tứ trọng, đăng phong tạo cực, trở thành võ học Tông Sư.

Một đêm phá kén thành bướm, công pháp như thế, quả nhiên là kinh thế hãi tục. Khó trách khiến cho ma thần thượng cổ nghe tin đã sợ mất mật.

- Nhật nguyệt luyện thần, tinh thần huy hoàng, sáng trong quang minh, thật sự là tuyệt không thể tả, ta tu luyện một lát, đã cảm giác thanh minh hơn rất nhiều, tạp niệm không còn.

Cổ Trần Sa thể ngộ cảm thụ, lòng tràn đầy vui mừng:

- Nhật Nguyệt Đồng Huy có mười thức, hiện tại ta chỉ nắm giữ thức thứ nhất Nhật Nguyệt Luyện. Nếu muốn học được chín thức phía sau, nhất định phải hiến tế càng nhiều thánh chỉ.

Thân hình của hắn hơi giãn ra, đi lại ở trong phòng, rơi xuống đất im ắng.

Cọt kẹt..t..tttt!

Tiểu Nghĩa Tử đẩy cửa tiến vào, chỉ nhìn thấy đầy phòng đều là bóng dáng, nhanh như ma quỷ, bóng người vừa thu lại, một lần nữa hợp thành Cổ Trần Sa.

- Điện hạ, võ công thân pháp của ngài, sao giống như thay đổi một người như vậy, còn có khí chất kia... Chẳng lẽ đã bước vào Tông Sư cảnh? Thế nhưng không có võ học Trân phẩm, là không thể nào tu luyện tinh thần, bước vào Tông Sư a.

Tiểu Nghĩa Tử vốn khϊếp sợ, sau đó đại hỉ.

- Đúng vậy, trời không tuyệt đường người.



Cổ Trần Sa đi ra cửa phòng, đắm chìm trong ánh nắng ban mai.

- Ta ở trong một đêm thực lực có thể nói đột nhiên tăng mạnh, bước vào cấp độ hoàn toàn mới, chỉ cần khổ luyện một thời gian, Đạo cảnh có hi vọng.

Thức thứ nhất Nhật Nguyệt Luyện trong Nhật Nguyệt Đồng Huy, đầy đủ hắn thoát thai hoán cốt, tinh luyện tinh thần, đột phá Đạo cảnh.

Sau khi thành tựu Tông Sư, trọng yếu nhất không phải tu hành trên lực lượng, bởi vì thân thể đã có cực hạn, muốn tiến bộ, phải chuyển tu tinh thần.

Cho nên võ học trên Trân phẩm, phần lớn là phương pháp luyện thần.

Mà Thiên Tử Phong Thần Thuật, đã hoàn toàn vượt qua các loại võ học, đừng nói hắn học được một thức, dù chỉ là da lông, muốn bước vào Đạo cảnh cũng dư xài.

Nhật Nguyệt Luyện là dùng để luyện thần, thân pháp, khí huyết, hồn du.

Đương nhiên, Cổ Trần Sa chẳng qua là học được da lông, muốn luyện thuần thục còn cần thời gian rất lâu.

Lúc này, nếu hắn gặp được Thập Bát hoàng tử Cổ Hồng Sa, Long Vương Thần Công của đối phương căn bản không phải đối thủ.

Võ học Trân phẩm có thể bước vào Tông Sư, võ học Vương phẩm có thể bước vào Đạo cảnh.

Sáng sớm.

- Điện hạ, ta đã làm xong điểm tâm.

Tiểu Nghĩa Tử bưng cháo, rau xanh, đậu hũ ra, còn có mấy trái cam và bánh mì, không có thịt, rất đơn giản, thanh bạch.

- Ngươi ăn đi, gần đây ta tựa hồ không thích ăn khói lửa.

Cổ Trần Sa nói là thật, sau khi hắn hiến tế, từ trong đó đạt được lực lượng có thể bồi dưỡng toàn thân, duy trì tánh mạng cần thiết.

Vốn không ăn nhân gian khói lửa là Đạo cảnh nhất biến Phục Khí Tích Cốc, dùng tu vi của hắn còn không đủ để hấp thu linh khí thiên địa cọ rửa bồi dưỡng thân thể.

Cũng may lực lượng hiến tế của Tế Thiên Phù Chiếu quá bất phàm, chẳng khác gì cường giả Đạo cảnh cưỡng ép quán chú Thiên Đạo chi lực vào trong cơ thể hắn, mới được hiệu quả như vậy.

Chính bởi vì như thế, tu vi của hắn tiến cảnh nhanh hơn hoàng tử khác rất nhiều.

Tiểu Nghĩa Tử càng thêm mừng rỡ:



- Xem ra điện hạ sắp trở nên nổi bật rồi, đến lúc đó xem còn ai dám khinh thường ngài.

- Không thể cuồng vọng, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Những năm gần đây, bao nhiêu cường giả bị triều đình trấn áp? Ở dưới hoàng quyền, cho dù là Tà Thần cũng phải thu liễm.

Ánh mắt của Cổ Trần Sa cơ trí nói:

- Bất quá cơ hội bảo vệ tính mạng lớn hơn vài phần, người nào muốn đơn giản hại ta, sẽ không dễ dàng như vậy.

- Điện hạ...

Tiểu Nghĩa Tử vừa muốn nói chuyện, nhưng ánh mắt của Cổ Trần Sa nheo lại:

- Có người đến.

Quả nhiên qua một lúc, có mấy thái giám xuất hiện ở cửa ra vào.

- Ai nha, là Trần công công, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây.

Tiểu Nghĩa Tử vội vàng nghênh đón.

- Thập Cửu hoàng tử, ta là tới đưa thư.

Thái giám cầm đầu lấy ra một phong thơ giao cho Tiểu Nghĩa Tử, nhìn thấy Cổ Trần Sa cũng không hành lễ, nghênh ngang rời đi.

- Đáng chết!

Tiểu Nghĩa Tử nhìn bóng lưng của hắn mắng:

- Nô tài kia gặp hoàng tử không bái, không có lễ nghi, bẩm báo tới Tông Nhân Phủ, chính là bêu đầu thị chúng!

Cổ Trần Sa lắc đầu:

- Thư gì?

- Là thư của Lâu gia Lâu Bái Nguyệt!

Tiểu Nghĩa Tử đưa qua.