- Thiên Tử Phong Thần Thuật, nghe đồn chỉ có người lấy được Tế Thiên Phù Chiếu, mới có thể từ trong đó phỏng đoán lĩnh ngộ, chỉ cần ta học được, có nó hộ thân, sẽ không cần sống uất ức như vậy.
Phốc.
Hắn tắt nến, nhưng lại không ngủ, mà ở trong đêm tối đọc sách.
Từ khi hiến tế linh hồn của hùng lang mãng xà, hai mắt của hắn giống như điện, có thể nhìn vật rõ ràng ở trong đêm tối, hơn nữa mỗi ngày chỉ cần ngủ một canh giờ tinh thần đã sung mãn, thời gian khác toàn bộ dùng để đọc sách tập võ.
Hoàng tử khác chăm chỉ là vì tranh quyền đoạt lợi, hắn vì bảo vệ tính mạng, phải cố gắng gấp bội.
Đọc sách nhanh như gió, trí nhớ cũng tăng nhiều, mặc dù chưa tới trình độ gặp qua là không quên, nhưng cũng chênh lệch không xa, từng quyển đọc xuống, hiệu suất cực nhanh, đột nhiên tinh thần hắn phấn khởi, ở trên một quyển sách chứng kiến được vật hữu dụng.
- Thiên Tử quản lý thiên hạ, nắm quyền sinh sát trong tay, tụ họp lực lượng chúng sinh, một lời có thể di sơn đảo hải, biến lục địa thành sông lớn. Cổ Thiên Tử cầm Tế Thiên Phù Chiếu, có năng lực như vậy chẳng có gì lạ, nhưng Hoàng Đế cận đại không có phù chiếu, vẫn có thể thống soái muôn dân trăm họ, vì sao? Chính là vì lễ pháp. Lễ pháp xâm nhập nhân tâm, chúng sinh sợ hãi hoàng quyền, quần tinh ủng nguyệt, ngàn vạn vinh quang tập trung vào một người, tự nhiên nuôi dưỡng ra Thiên Tử chi khí, hai chữ lễ pháp, có thể nói rõ ràng, bởi vì Tế Thiên Phù Chiếu thất lạc, Nhân tộc không đầu, khó tránh khỏi tự gϊếŧ lẫn nhau, vì vậy Thánh Nhân sáng tạo lễ pháp, thay thế thiên ý, quy tụ nhân tâm. Lễ pháp chính là thiên ý. Bởi vậy mặc dù phù chiếu thất lạc, chiếu chỉ của Hoàng Đế vẫn có Thiên Tử chi khí. Cổ Thiên Tử có được đại vị, dùng Thiên Tử chi khí kích phát phù chiếu, tham ngộ Thiên Tử Phong Thần Thuật, ngày nay muôn võ học này đã thất truyền...
Đây là một vài đại học giả bình luận.
Nhưng Cổ Trần Sa chứng kiến, lại như đạt được báu vật.
Đơn giản mà nói, trên thánh chỉ của Hoàng Đế có Thiên Tử chi khí, chỉ cần đạt được thánh chỉ, lấy ra hiến tế, có thể tìm hiểu Thiên Tử Phong Thần Thuật!
Tuy Hoàng Đế không phải Thiên Tử, nhưng được vạn dân kính ngưỡng, hiệu lệnh thiên hạ, nắm quyền sinh sát, lâu ngày, uy nghiêm của lễ pháp xâm nhập nhân tâm, lại can thiệp Thiên Đạo, tự nhiên cũng sẽ ngưng tụ ra một tia Thiên Tử chi khí.
Đương nhiên, quốc gia và triều đình bình thường là không có Thiên Tử chi khí, nhưng Thiên Phù Đại Đế diệt trăm quốc, mở lãnh thổ, phế da^ʍ tự, trên có thể can thiệp quỷ thần, dưới có thể quản bá tánh, thánh chỉ của hắn sẽ không giống bình thường.
Cổ Trần Sa cũng là người đọc đủ thứ thi thư, biết rõ tiếp qua mấy chục năm, công tích của Thiên Phù Đại Đế càng đậm, vận mệnh quốc gia cường thịnh, vậy cho dù không có Tế Thiên Phù Chiếu, cũng không khác gì Cổ Thiên Tử.
Nếu là người bình thường, muốn lấy được thánh chỉ của Hoàng Đế hầu như không có khả năng, nhưng Cổ Trần Sa là hoàng tử, đạt được thánh chỉ vẫn tương đối dễ dàng.
- Thánh chỉ... hình như ta cũng có, là thánh chỉ năm đó sắc phong mẫu thân làm Hoàng quý phi.
Cổ Trần Sa bò dậy, từ trong ngăn tủ tìm ra một cái rương nhỏ.
Trong rương để một ít di vật, trong đó có thánh chỉ.
Đây là vật phẩm năm đó mẫu thân hắn tự sát lưu lại.
- Mẫu thân của ta là công chúa Hiến triều, của hồi môn không biết bao nhiêu, nhưng sau khi chết toàn bộ bị những phi tử hoàng tử kia phái thái giám lấy đi! Chỉ để lại những vật bình thường này.
Nhớ tới chuyện này, trong lòng Cổ Trần Sa tức giận bất bình.
Thánh chỉ sắc phong, những người kia lấy đi cũng không có ý nghĩa, bằng không cũng sẽ không để lại cho hắn.
Đáng thương Cổ Trần Sa khi đó còn nhỏ, đâu biết bảo hộ di sản của mẫu thân?
Những năm này hắn nghe ngóng rõ ràng, năm đó bảo bối của mẫu thân đến cùng rơi vào trong tay những quý phi và hoàng tử nào, chờ về sau sẽ lấy về.
Thánh chỉ triển khai, một đại ấn màu đỏ hồng ánh vào tầm mắt, chính là ngọc tỷ, sáu chữ to Hoàng Đế Tôn Thân Chi Bảo, mà không phải phụng thiên thừa vận.
Hoàng Đế dùng ngọc tỷ cũng có chú ý, ngọc tỷ truyền quốc chính thức, chỉ có thể ở thời điểm ban bố chiếu thư đăng cơ, còn có lúc tế tự thiên địa mới dùng.
Còn các ngọc tỷ khác, đều có công dụng riêng.
Như Tôn Thân Chi Bảo này, là dùng để sắc phong phi tử, thân nhân tôn thất, cho nên gọi là Tôn Thân Chi Bảo.
Mặc dù không phải ngọc tỷ truyền quốc, nhưng cũng là biểu tượng của hoàng quyền, có ẩn chứa Thiên Tử chi khí, càng mấu chốt là người ban bố thánh chỉ vẫn tại vị, Thiên Tử chi khí chưa tiêu tán, nếu là thánh chỉ của Hoàng Đế đời trước, thiên hạ đổi chủ, Thiên Tử chi khí sẽ biến mất.
Cổ Trần Sa có thể cảm giác được trên ngọc ấn có một loại năng lực không hiểu thấu.
Cái này thuần túy là tinh thần cảm ứng.
- Đã như vậy, ta liền bắt đầu tế tự.
Hắn lấy thánh chỉ ra, châm lửa, thánh chỉ bốc cháy lên, sau đó vạch ngón tay nhỏ máu.
Ô...ô...n...g...
Tựa hồ Tế Thiên Phù Chiếu cảm ứng được Thiên Tử chi khí trong thánh chỉ, cũng phát ra thanh quang lưu chuyển.
Không trung chấn động, thánh chỉ biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng sâu trong thanh quang, xuất hiện rất nhiều quang ảnh, đột nhiên những quang ảnh này bắn vào trong óc của Cổ Trần Sa, hắn sửng sốt, trong đầu có rất nhiều bóng người đang diễn luyện võ học thâm ảo.
Võ học dung hợp với ý thức của hắn.
Chỉ thấy bóng người kia hành tẩu ở trên đại địa, trời xanh hiện ra nhật nguyệt, trên thân thể phát ra ánh sáng vàng óng, cùng ánh sáng nhật nguyệt chiếu rọi lẫn nhau.
Vô số ý niệm, hình ảnh, nhao nhao bay đến.
Tựa hồ Cổ Trần Sa đã nhận được phương pháp tu hành mạnh mẽ, thân hình hắn không tự chủ được theo công pháp diễn luyện.
- Thiên chi tử, cùng nhật nguyệt đồng huy, cùng trời đất đồng thọ, cùng chúng sinh đồng tâm, tập tam giả, diễn sinh vạn vật, thiên biến vạn hóa.....
Đột nhiên, ý chí im bặt mà dừng.
Ánh sáng màu xanh trong Tế Thiên Phù Chiếu cũng biến mất.
Công pháp và ý niệm truyền lại lăng không gián đoạn.
Cổ Trần Sa tỉnh táo lại, thật lâu mới lấy lại tinh thần:
- Đáng tiếc, Thiên Tử chi khí trên thánh chỉ không đậm, ta mới đạt được phương pháp tu hành da lông của Thiên Tử Phong Thần Thuật. Nguyên lai Thiên Tử Phong Thần Thuật có ba cảnh giới, nhật nguyệt đồng huy, trời đất đồng thọ, chúng sinh đồng tâm. Vừa rồi diễn luyện là cảnh giới đầu tiên.
Thiên Tử chính thức, quang huy có thể so sánh với nhật nguyệt, thọ cùng trời đất.
Cuối cùng còn cùng chúng sinh đồng tâm, vạn vật nhất thể, không biết sẽ là cảnh giới bực nào?
Vừa rồi Cổ Trần Sa chỉ học được một phần mười cảnh giới thứ nhất, nhưng vẫn được ích lợi không nhỏ, chỉ cần hoàn toàn tìm hiểu, chịu khổ tu luyện, đủ bước vào Đạo cảnh.
Thánh chỉ này chẳng qua chỉ là sắc phong Hoàng quý phi, ẩn chứa Thiên Tử chi khí không đậm, nếu là thánh chỉ đăng cơ chính thức, thánh chỉ tế thiên, chỉ sợ Thiên Tử chi khí trong đó sẽ đậm đặc hơn gấp mười lần.
Bất quá loại thánh chỉ này đều cất chứa ở trong cấm địa của hoàng cung, căn bản không lấy được.
- Phù...
Cổ Trần Sa thở ra một hơi:
- Đã đủ rồi, đã đủ rồi, một chút xíu võ học kia, chỉ sợ ta không có mấy chục năm khổ công, là khó tìm hiểu được thấu đáo.
Thu lại Tế Thiên Phù Chiếu, hắn ngồi khoanh chân, bắt đầu hồi tưởng công pháp vừa mới học.
Giờ khắc này, trời đã hơi sáng, nhưng trăng còn chưa hạ xuống phía tây, mặt trời đã bắt đầu mọc lên ở phương đông, thiên địa xuất hiện hiện tượng nhật nguyệt cùng tồn tại.
Nhận được cảm ứng, toàn thân Cổ Trần Sa run nhè nhẹ, lỗ chân lông mở ra, lại có xu thế hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, đương nhiên đây chỉ là biểu hiện giả dối, không có khả năng chân chính làm được.
Nhưng hắn đã tiến vào trong minh tưởng, tinh thần theo nhật nguyệt ngao du.