Nửa đêm canh ba, khi
ai nấy đều đã chìm sâu vào giấc ngủ. Sau hậu viện khách điếm, có một nữ
nhân treo người trên cây phượng tím , bày ra một màn ngắm trăng uống
rượu quen thuộc .
Khi Uy Viễn tìm thấy Ngọc Dao, thì nàng cũng đã uống xong hai bình rượu, chuẩn bị xử bình thứ ba thì bị hắn ngăn lại .
“ Ngọc Dao tỷ tỷ, đừng uống nữa sẽ say đó .”
Trên cây phượng tím, những đóa hoa dưới ánh trăng bạc phát sáng như những
chùm đèn tỏa ra ánh sáng tím nhàn nhạt . Ngọc Dao nửa nằm nửa ngồi, nâng bầu rượu cầm trên tay, quay sang mỉm cười kiều mị với Uy Viễn, phải nói thêm rằng, khi nàng cười như vậy là bảy phần đã say thật rồi : “Đệ đệ
ngoan, đệ có biết đây chính là rượu hoa quế rất thơm rất ngon, chất rượu lại trong vắt là mỹ tửu khó có. Quan trọng nhất là, đã mở niêm phong
rồi không uống thì rất uổng phí .”
Uy Viễn phi thân lên một cành cây, ngồi vắt vẻo bên cạnh nàng , gằn lấy bầu rượu , nói : “ Được thôi, đệ sẽ uống thay tỷ .”
Nói là làm , Uy Viễn nâng bầu rượu uống một cách sảng khoái . Hắn đưa tay
lau miệng, cầm bầu rượu dốc ngược lại, chứng tỏ rượu trong bình đã cạn.
Ngọc Dao không khỏi vỗ tay khen hay , nâng cằm đặt lên vai Uy Viễn, tán
thưởng : “ Khá lắm! Nhưng rượu ngon mà đệ lại một hơi uống cạn như vậy,
thật không thi vị chút nào ...”
Hắn nhàn nhạt đáp : “ Loại rươụ
này cũng là rượu ngon sao? Uống tiêu khiển thì được, nếu tỷ được nếm
qua rượu ở Quỳnh Trì rồi sẽ không để loại này vào mắt nữa đâu .”
Ngọc Dao mở to mắt nhìn hắn như dò xét, nàng dùng một tay nâng cằm hắn lên,
rất có tư thái khách mua hoa đang đánh giá cô nương. Ngọc Dao chu môi
nói : “ Một con gà rừng tiên cầm như đệ lại được nếm rượu ở Quỳnh Trì,
thật là không đơn giản. Ta tự hỏi không biết vị tiên giả nào là chủ của
đệ vậy ?”
Hắn quay đầu thoát khỏi đùa bỡn của nàng, nghiêm túc chau mày nhìn xem, nàng đã say thành cái bộ dạng gì rồi .
Ngọc Dao tự biết hắn sẽ không trả lời, phàm là chuyện vô tình hay hữu ý, hỏi về thân thế là hắn lại im lặng.
Nàng bỗng nhiên đứng lên tỏ ra rất vui vẻ : “ Hôm nay ta rất cao hứng , thật muốn nhảy múa dưới ánh trăng .”, nàng nhẹ xoay người uyển chuyển như
một cánh bướm, nhưng chưa đợi nàng khoe vũ đã nghe “ rắc” một tiếng .
Cành cây đã bị gãy.
Vô thức mất thăng bằng, biết kỳ này mình tiêu rồi, nàng đã chuẩn bị tâm lý chấn thương mông lần hai, nhưng không ngờ là đã có một bàn tay vững
chắc hữu lực ôm lấy eo nàng.
Uy Viễn ôm nàng tung người xoay một vòng tuyệt đẹp trên không trung, rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất tựa như một chiếc lông vũ .
Ngọc Dao thấy mình tỉnh cả rượu . Từ khoảnh khắc, ánh mắt cả hai bất động
thanh sắc triền miên nhìn nhau, nàng có thể thấy được đôi mắt phượng của hắn hoàn mỹ cỡ nào, mày kiếm uy vũ, lông mi thật dài làm cho nàng bất
giác ghen tị. Ma xui quỷ khiên thế nào, nàng nâng tay chạm vào đuôi mắt
hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Ánh trăng phút chốc bị che phủ bởi một
tầng mây đen giăng kín, bầu trời chuyển thành màu đỏ như máu, lệ khí
chẳng mấy chốc bao trùm khí thế bức người. Những bóng đen dọc theo hành
lang kéo xuống hậu viện , từ mặt đất nhô lên thành những hình thù quái
dị , đã nhanh chóng bao vây Uy Viễn và Ngọc Dao.
“ Là thuật Sai
Bóng! Có kẻ đã giăng kết giới xung quanh hậu viện này. ” Uy Viễn không
hề nao núng, mắt phượng sắc bén đánh giá .
“ Kẻ nào lại bày ra trò này ?” Ngọc Dao có hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trấn tỉnh tìm cách đối phó .
Những cái bóng đen đó đồng loạt tấn công bọn họ , bám vào người siết lấy tay
và chân , lại không có chiêu thất gì hoàn toàn là hỗn loạn. Một khi siết chặt được cả người, những cái bóng đó sẽ nuốt chửng họ vào tầng lệ khí
kia.
Ngọc Dao niệm quyết, nhanh chóng rút thanh kiếm Bích Hải ra
chống đỡ. Ánh kiếm lóe lên sắc lạnh , cầm binh khí trong tay nàng một
nhát rồi một nhát chém tới, nhưng thật kì quái ! Kiếm chém vào những cái bóng đó lại như chém vào không khí , không hề ảnh hưởng gì tới chúng .
Những cái bóng chết tiệt đó lại càng lúc càng nhiều áp đảo nàng và Uy
Viễn .
Cánh hoa phượng tím rơi rụng như mưa , vì cuộc giao đấu ác liệt mà bị giẫm phải , không còn hương thơm .
Ở một bên, Uy Viễn cũng đang chống đỡ những cái bóng đó nhưng lại không
hề ra chiêu hạ thủ chúng .Ngọc Dao cảm thấy thật kì quái, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều nàng phải tìm ra cách thoát khỏi sự bủa vây
này.
Ngọc Dao đạp gió bay lên, hạ một chú ngữ , kiếm Bích Hải
liền như có linh thức từ tay nàng bay ra lơ lững. Sau đó, hàng trăm bóng kiếm tách ra vần vũ trong không trung. Theo hướng tay nàng hạ một
chưởng lực, sức gió từ đường kiếm khiến tay nàng bay phần phật, ánh sáng như pháo hoa thoát ra, trăm ngàn bóng kiếm Bích Hải quét một đường
chuẩn sát vào những cái bóng không ngừng kêu gào thảm khốc. Hóa thành
khói đen kịt bốc lên rồi từ từ biến mất.
Một lúc sau, mây đen đã
tản đi để lại ánh trăng đã lên cao soi rọi cả hậu viện, tầng lệ khí cùng kết giới cũng nhanh chóng tan biến nhanh như khi chúng kéo đến. Mọi thứ lấy lại yên tĩnh vốn có , một cơn gió mạnh cuốn tung những cánh hoa
phượng tím rơi rãi khắp sân.
Nàng từ trên cao hạ xuống , cơn gió
vô tình khiến y phục bám dính vào người lộ ra đường cong duyên dáng. Thu kiếm Bích Hải vào tay áo , nàng cố kìm chế tức giận trong lòng , gằn
giọng hỏi : “ Rõ ràng đệ có thể đánh trả tại sao lại không ra chiêu
?”
Đáp lại nàng lại là ánh mắt trầm mặt của hắn .
Uy Viễn dùng giọng điệu ôn tồn, nói : “ Trời khuya rồi, sương đêm rất
lạnh, tỷ an tâm về phòng nghỉ đi, những cái bóng đó sẽ không quay lại
tấn công nữa đâu.”
Nàng bỗng nhiên muốn cười thật lớn nhưng dằn lòng kìm lại . Đứng yên một lúc thật lâu , không nói gì, khi quay người trên vai rơi xuống những cánh hoa phượng tím .
Phòng của nàng ở cuối hành lang lầu hai, phòng hắn thì sát vách . Uy Viễn vẫn đi theo
nàng , tới nơi hắn chặn nàng lại , không để nàng bước vào phòng , hạ
giọng nói : “ Tuy bây giờ , đệ không thể nói với tỷ nhưng sau này chắc
chắn sẽ giải thích rõ ràng. Tin đệ một lần đi . ”
Tin hắn?
Không phải là nàng không tin, nhưng nàng đem hắn đối đãi như người thân , không che giấu hắn chuyện gì, còn hắn thì ngược lại đối với nàng giấu
diếm chuyện này chuyện kia . Cái cảm giác khó chịu trong lòng nàng lúc
này, chính là cảm giác bị đối xử bất công .
Thấy nàng tiếp tục
không trả lời, Uy Viễn bạo gan nắm lấy bàn tay đã bị gió đêm làm cho
lạnh ngắt của nàng , còn dùng nụ cười họa thủy của hắn, lộ ra lúm đồng
tiền mà nàng thích , dùng giọng mũi trầm ấm nói : “ Ngọc Dao tỷ tỷ, đệ
biết tỷ không giống nữ tử tầm thường , sẽ không thiếu phoáng khoáng ,
đúng không?”, rõ ràng là đang dùng điệu bộ vỗ mông ngựa lấy lòng nàng .
Hai năm trước nhặt hắn về. Suốt ba tháng trời, nàng không quản
cực khổ , tự thân hái thuốc sắc thuốc nấu cháo, rồi lại đút từng thìa
thuốc thìa cháo cho hắn, cũng không thấy hắn hướng nàng xuống nước tới
vậy. Đêm nay, vì nàng nổi giận mà hắn có thể trưng ra bộ mặt lấy lòng
này. Coi như trong lòng hắn có chút coi trọng nàng đi?
Tâm Ngọc
Dao có chút xao động, nàng quả thật giống như những lời Uy Viễn nói.
Không phải là người có thể bắt người khác vì lợi ích của mình, mà cương
quyết bắt buộc người khác làm theo ý mình .
Thế nên nàng tạm hòa hoãn, khua tay chậm rãi nói: “ Chuyện này tạm bỏ qua, cũng trễ rồi đệ về phòng nghỉ ngơi luôn đi .”
Uy Viễn cơ mặt giãn ra trầm lặng nhìn nàng :“ Tỷ tỷ, đệ có việc phải rời
đi vài hôm, nhưng tỷ yên tâm, đệ chắc chắn sẽ quay lại .”
Nàng
quan sát hắn thật lâu, nhìn vào ánh mắt kiên nghị của Uy Viễn, nàng gật
gật đầu đáp ứng hắn : “ Tốt thôi , ta cũng không quản đệ.”
Ngọc Dao không hỏi hắn đi đâu vì nàng biết, nếu hỏi, hắn cũng không trả lời. Chỉ là , nàng tin Uy Viễn sẽ quay lại.
Về phòng, nàng đổ người nằm dài trên giường, trăn trở mãi vẫn không ngủ
được. Ngước nhìn trần nhà , đầu óc một mảng hỗn độn mông lung .
Nàng cảm thấy rất kỳ quái , tuy rằng là học đạo tu tiên nhưng gần mười năm
rồi mới lại xuống núi , đối với việc trảm yêu trừ ma đã lâu chưa đυ.ng
tới, sao nàng có thể đắc tội với ai được? Kẻ tấn công nàng và Uy Viễn rõ ràng không phải tầm thường , lại có thể dùng thuật Sai Bóng , loại pháp thuật tà đạo này không thể do mấy tên nhải nhép vớ vẩn có thể thi triển được, không biết là thần thánh quỷ quái phương nào đây?
Lan man một hồi, nàng nhớ tới cảnh tượng lúc nàng say rượu bất cẩn ngã từ trên
cây phượng tím xuống , bàn tay rắn rỏi của Uy Viễn đã ôm eo nàng tung
người xoay trong không trung, lại nhớ đôi mắt phượng đẹp câu hồn, nụ
cười có lúm đồng tiền đó nữa.
Không được, không được rồi , ta đang nhớ tới hắn sao?
Bị câu hỏi của chính mình làm cho nàng cảm thấy trong đầu mình có một sợi
dây thần kinh đứt “ phựt”, hoảng hốt tung chăn bật dậy , luống cuống cầm bình trà lạnh ngắt uống liên mấy cốc , thậm chí còn muốn đưa tay tự tát mình một cái nhưng.. sợ đau lại thôi.
Buổi sáng tầm một tháng
sau , khi Ngọc Dao đang đi xuống đại sảnh của khách điếm ăn điểm tâm ,
thì nghe thấy một đám người trà dư tửu hậu đang bàn luận sôi nổi.
“ Đương kim hoàng thượng lâm trọng bệnh đã nửa năm nay, tình trạng càng lúc càng nguy kịch. Nghe nói , Tam hoàng tử trấn giữ biên cương đã đi
mười mấy năm nay, rất ít khi hồi kinh cũng đã tạm trao quyền quân doanh
cho thống lĩnh, vội vàng hồi cung.”
Một vị thúc thúc nhón tay
uống trà , thuận miệng nói : “ Ta lại nghe nói hoàng thượng luôn miệng
muốn gặp thập thất công chúa , vị công chúa mà cách đây hơn hai mươi năm đã ly khai theo Vương Hạo chân nhân lên núi Bạch Vân tầm sư học đạo .
Nhưng mà, không biết vì sao ba lần bảy lượt phái người lên núi tìm nhưng không tìm được người về .”
Nghe đến đó , Ngọc Dao đang nhấc
chung trà lên uống động tác cũng chậm lại , nước trà sánh đỗ ra ngoài
làm ướt một mảng xiêm áo , trà nóng tỏa ra nghi ngút khói.
Bên
bàn kia, lại có một vị bá mẫu xoay người nói : “Aizz, con gái ta làm
cung nữ trong cung mười mấy năm, vừa được thả ra ngoài cung nói cho ta
biết , mẫu phi của thập thất công chúa chính là Diệp phi , người năm xưa bị hại mà chịu án oan. Ba năm trước, nhờ hoàng thượng anh minh
đã giải được hàm oan , trả lại trong sạch cho nương nương . Hóa ra , là do Diệp phi được sủng ái nên bị Hoàng Hậu tiền triều ghen ghét hãm hại. Hoàng thượng thương xót ,còn ra lệnh di dời mộ phần nương nương về
hoàng lăng, truy phong làm Hoàng Quí phi để an ủi vong linh xấu số của
nương nương. Về phần Hoàng Hậu, do tạo nghiệt qúa nhiều cũng đã bị đày
vào lãnh cung sống cuộc đời còn lại trong u lãnh tới chết . Lần này ,
hoàng thượng muốn gặp lại công chúa chắc cũng vì việc này .”
Tiếng bàn luận càng lúc càng rôm rả, nhưng Ngọc Dao không còn nghe thấy gì
nữa, bên tai vẫn là những lời của bá mẫu kia lặp đi lặp lại không
ngừng. Để mặc cho điểm tâm và trà đã nguội lạnh từ khi nào.
Suy tư nửa ngày, cuối cùng nàng không nhanh không chậm quyết định phải đi kinh thành một chuyến.
Nàng thu thập mọi thứ ổn thỏa, viết một phong thư để lại cho chưởng quầy căn dặn giao lại cho Uy Viễn .
Biết được phụ hoàng đang lâm trọng bệnh , càng làm nàng nóng lòng muốn đến
kinh thành nhanh nhất có thể . Ngọc Dao quyết định đằng vân, liên tục
hai ngày cưỡi mây lướt gió, cuối cùng nàng cũng tới được kinh thành
trong một ngày đầu đông . Tuy tuyết đầu mùa chưa rơi nhưng giá lạnh đã
bao trùm toàn bộ nơi này .