Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Long Nữ Đế

Chương 14: Gặp lại [1]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trấn Tương Liễu nhỏ

bé, nằm bên cạnh hải ngạn (bờ biển, duyên hải) Hạ Hoa, dân làng đa phần

nhiều đời đều sống bằng nghề chài lưới. Thời điểm Ngọc Dao đến nơi, cũng là thời gian Mão Nhật Tinh Quân đang trên đường di giá hồi phủ.

Từ nhỏ, nàng đã tâm nguyện muốn đến hải ngạn .

Mùa đông ở hải ngạn mang một vẻ ảm đạm lặng lẽ hơn so với những nơi khác, tuy vậy khung cảnh vẫn rất đáng được mong đợi.

Mình nàng ngồi trên bờ cát, thả hồn ngắm sự phản chiếu lấp lánh của ánh

chiều tà đang dần buông xuống. Đằng xa, những con chim hải âu chao lượn

in bóng xuống mặt nước, thỉnh thoảng cất tiếng kêu inh ỏi. Thủy triều

lên, từng cơn sóng trở nên dữ dội ập vào bờ cát trắng phau, khi rút về

để lại những bọt sóng lăn tăn.

Gió thổi bùng mái tóc Ngọc Dao,

hương vị biển tạt vào mặt, len lỏi qua đỉnh đầu truyền xuống sống lưng,

khiến nàng nổi lên cảm giác tê tái cả người . Trời tối, nàng mới đứng

lên phủi cát trắng bám trên xiêm áo, suy nghĩ tìm nơi trú ngụ đêm nay.

Hơi mệt, Ngọc Dao thả cước bộ chậm rãi đi về phía trấn Tương Liễu. Từng

nhà trong trấn đã bắt đầu lên đèn, người qua kẻ lại thưa thớt dần, mọi

thứ bình thường trôi qua trong vô vị, cứ như thế mà sắp hết một ngày

dài.

Cho đến khi, nàng nhìn thấy vệt sáng màu lam bạc kéo dài đến đường chân trời mang theo mùi yêu khí, không hề do dự Ngọc Dao liền

đuổi theo. Đến nơi, nàng phát hiện chỉ là một sơn động tối om, nhưng khi nàng bạo gan đi sâu vào bên trong, mùi yêu khí càng lúc càng đậm.

Lăng Tiêu điện.

Bên cạnh chậu hoa tô ma cau mọc sum sê, là vị thượng thần áo đỏ lơ đãng mở

nắp trà , thong dong nhìn vị Thiên Quân đang từ trong nội các đi ra .

Thiên Quân đi tới ngồi bên thư trác , vuốt râu trầm giọng nói với Uy Viễn : “ Thượng thần Uy Viễn, lần này ta cho mời người đến là do có một chuyện

nghiêm trọng cần bàn bạc”.

Chuyện nghiêm trọng mà Thiên Quân nói , chính là việc Bảo Yêu Tháp giam giữ yêu thú từ thời Bàn Cổ đã bị nứt

ra. Trọc khí lan xuống Phàm giới, sinh ra vô số biến thể yêu quái pháp

thuật cao thâm, hoành hành bá đạo gây họa khắp nơi, khiến sinh linh lầm

than vô số. Tuy là, tạm thời đã lấy đá Cao Anh lấp tạm khe nứt, nhưng về lâu về dài e là sẽ không thể tiếp tục chống đỡ nổi.

Uy Viễn

cong môi cười nhạt:“ Thiên Quân muốn ta giải quyết chuyện này, nhưng mà

người quên rồi sao? Ta cũng không phải là chủ của Phượng tộc.”

Thiên Quân lấy khí độ đứng đầu Tam giới, nhưng lại cẩn thận dùng giọng điệu

ôn hòa, nói: “ Phượng My mới là Đế cơ của Phượng Tộc chỉ có một vạn năm, tuổi cũng còn quá nhỏ. Nha đầu đó, lại là nghĩa nữ của người, con dâu

tương lai của ta. Sao có thể để nó gánh vác đại sự này được chứ?”

Trên thực tế, cách duy nhất để sửa chữa Bảo Yêu Tháp là dùng Phượng châu kết hợp với Long châu hợp lực tu bổ, mà Long châu Phượng châu cũng là

nguyên đan của loài rồng và phượng hoàng. Không giống như nội đan,

nguyên đan có thể tu luyện lại được, tu vi chủ nhân nguyên đan càng cao

thâm, thì nguyên đan đó lại càng quý giá. Mục đích Thiên Quân là muốn Uy Viễn dùng nguyên đan của chàng tu bổ Bảo Yêu Tháp. Dĩ nhiên, chàng cũng đã nhìn ra dụng ý của hắn ngay từ đầu rồi.

Thiên Quân băn

khoăn nghĩ mãi mà không ra, tặc lưỡi nghĩ bụng con phượng hoàng già này

khi nào thì nề hà phiền phức, hắn là muốn ta đưa ra thỏa thuận gì đây?

Thiên Quân phất tay áo bào dài thườn thượt, đi tới vỗ vai chàng cười hai tiếng :“ Bạn già có gì cứ nói, đừng gây khó dễ ta.”

Uy Viễn quay sang nhìn Thiên Quân chăm chú một lúc, đột ngột lên tiếng : “ Khải Triệt, ngươi sao không ra vẻ đạo mạo nữa đi!”

Thiên Quân bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một cái: “Ngươi còn không rõ sao, ta

ngồi trên cái ghế Thiên Quân này phải có trách nhiệm giải quyết bao

nhiêu là sự vụ. Cả ngày đều đau đầu, đã vậy còn đối mặt với chư tiên

thần tử và các con của ta, không thể không đạo mạo nghiêm cẩn được. Đợi

thêm ba vạn năm nữa, ta sẽ thoái vị cùng Thiên Hậu đi vân du , để cho

Khải Lâm thay ta xử lý mọi việc. Lúc đó , ta nhất định không quên đến

núi Thiệu Quang của ngươi đối tửu chơi cờ ”, nghĩ tới lúc được thong thả nắm tay Thiên hậu đi vân du, khuôn mặt Khải Triệt không giấu nổi vẻ hài lòng, nhưng nghĩ tới chính sự quan trọng trước mắt, lại giật giật hàm

râu nói tiếp : “ Ngươi muốn ta đáp ứng điều kiện gì mới chịu dùng Phượng châu tu bổ Bảo Yêu Tháp ? ”

Uy Viễn ung dung đáp lời :” Được thôi, chỉ cần Thiên Quân thả Cảnh Niệm Thần Quân của Nam Hải Thần cung, ta sẽ đáp ứng !”

Thiên Quân hừ nhẹ, cau mày đáp :“ Cảnh Niệm Thần Quân dám lén xem đá Thiên

Mệnh, còn tự ý can thiệp sửa đổi số mệnh của Dao Di ở Phàm giới. Ta

không nghiêm trị hắn sẽ làm gương xấu cho chư tiên, sau này ắt có loạn

!”

Chàng nhướn mày nhìn Thiên Quân, mãi lâu mới nói : “

Loạn à? Loạn bằng Thiên Quân năm đó vì muốn lập Diệu Nương làm Thiên

Hậu, mà đến làm loạn ở Dao Trì của Tây Vương Mẫu. Sau đó còn muốn nhảy

xuống Tru tiên đài tự tử ?”

Đến lúc này, Thiên Quân bắt đầu nhịn

hết nỗi , giựt phắt râu giả ném xuống thư trác , khuôn mặt không có lấy

một nếp nhăn đã trắng xanh vì tức giận, khẽ quát : “ Ta là Thiên Quân

đương nhiên phải khác nhau! Chuyện này.. khụ khụ ..ngươi cũng phải để

chút thể diện cho ta chứ? Không cần nhắc lại vẫn hơn.”

Kể một

chút về chuyện xưa là như thế này, Thiên Hậu đời này là Diệu Nương, vốn

chỉ là một thiên nga ở Dao Trì của Tây Vương Mẫu. Thiên Quân Khải Triệt

đem lòng thầm yêu quý nàng đã lâu, rất muốn lập nàng làm Thiên Hậu,

nhưng lại vấp phải sự cấm cản của Tây Vương Mẫu. Thiên Quân Khải Triệt

đau khổ vì tình, không ngừng uống rượu tự chuốc say mình , say rồi lại

đến Dao Trì gây loạn, không những vậy hắn còn muốn nhảy xuống Tru tiên

đài tự diệt tiên tịch. Tây Vương Mẫu vì sợ Khải Triệt nhảy xuống Tru

tiên đài thật, gấp rút đáp ứng cho Khải Triệt lập Diệu Nương làm Thiên

Hậu.

Một tiếng “cấp báo” của tiểu tiên quan vang vọng cả

điện Lăng Tiêu, tiểu tiên quan đó liền hớt hơ hớt hãi quỳ xuống chấp tay cúi đầu, báo :“ Bẩm Thiên Quân, Cảnh Niệm Thần Quần ở núi Cửu Chân đã

trốn thoát!”
« Chương TrướcChương Tiếp »