Chương 12: Hoa thần

Căn nhà tre trúc này, nằm ở ngoại ô cách kinh thành không xa lắm và được tạo ra từ phép thuật của Uy Viễn. Xung quanh ngôi nhà , tre trúc xô đẩy nhau thành một mảng

xanh biếc. Tuy bây giờ, đã bị băng tuyết bao phủ nhưng không hề mất đi

vẻ thanh nhã vốn có .

Đêm nay, Ngọc Dao vì trước đó đã ngủ

đủ ba ngày ba đêm nên bây giờ không thể tiếp tục ngủ thêm được nữa. Lăn

qua lộn lại trằn trọc một hồi, nàng quyết định bắt đầu đếm cừu, sau đó

lại hối hận tin vào ý tưởng ngu ngốc này . Bởi vì , nàng đã đếm từ một

ngàn lẻ hai mươi ba con cừu, sang đến chín trăm cái đùi gà mà mắt vẫn

không thể đóng lại được. Ngọc Dao đành phải ngồi dậy, bước ra ngoài đi

dạo một vòng, hít khí lạnh căng l*иg ngực rồi về ngủ một giấc .

Khi đi ngang qua phòng Uy Viễn , nàng thấy trong phòng còn le lói ánh sáng

dạ minh châu hắt ra bậu cửa sổ, không khỏi tò mò, Ngọc Dao len lén đưa

mắt nhìn qua khe cửa xem xem chàng đang làm gì .

Trong phòng,

một bóng áo tím yêu kiều đang đưa những ngón tay thon dài của mình lên

chống lấy cái cằm nhỏ nhắn tinh tế của nàng ta, vừa trao ánh mắt long

lanh đầy vẻ phong tình nhìn ngắm Uy Viễn .

Còn Uy Viễn, lúc này

đây đang mặc một bộ cẩm bào bạch y trắng tinh tươm, trông có vẻ nhu hòa

hơn bình thường rất nhiều. Chàng tựa như đang nhắm mắt tĩnh thần, toàn

thân tạo thành tư thế kiết già, bình tâm tĩnh khí ngồi trên giường thiền định .

Khoảng một khắc sau, Uy Viễn chậm rãi mở mắt nhìn cô

nương đang không giấu nổi vẻ say đắm trước mặt chàng. Giữ nguyên tư thế, cất giọng khinh đạm phong vân, chàng nói: “ Ngươi cứ định ngồi đây mãi

sao?”

Cô nương áo tím nghe thấy chàng đã chịu nói chuyện, liền

nước mắt lưng tròng bộ dạng ủy khuất, cất giọng e dè : “ Tử La là lo

lắng cho Thượng thần nên mới đường đột tìm đến đây. Ngài niết bàn hạ

phàm hơn hai năm rồi, không biết thời gian qua có gặp trắc trở gì

không?”

Chàng tựa cười như không cười , trả lời mỹ nhân:“ Ta ở

núi Thiệu Quang của ta, ngươi ở Hoa điện của ngươi, cũng đâu liên quan

gì tới nhau, mà lại nhọc lòng Hoa thần lo lắng ?”

Mỹ nhân áo tím này chính là Yên Tử La, chân thân là một bông hoa mẫu đơn tím đẹp đến

kiêu sa lộng lẫy, cũng chính là Hoa chủ của muôn ngàn loài hoa trong Tam giới. Nàng ta tính tình vốn cao ngạo không xem ai để vào trong mắt, vậy mà chưa đánh đã thua, bại dưới trướng Uy Viễn thượng thần .

Chuyện kể là, trong tiệc mừng thọ của Tây Vương Mẫu hai trăm năm trước, Hoa

thần Yên Tử La hiến một vũ khúc kinh tâm động phách, khiến chư vị thần

tiên được mời đến tham dự ở Dao Trì đều đồng loạt tán thưởng không ngớt

lời. Hôm đó, Thượng thần Uy Viễn vốn chỉ thích yên tĩnh ở trong núi

Thiệu Quang lại phá lệ đại giá đến tham dự yến tiệc .

Chàng vẫn

như thường, cùng con gái nuôi là Phượng My không sớm không trễ tới Thiên Môn , nhưng không hiểu sao giữa đường lại lạc mất con bé . Tâm trạng

đang không tốt vì nghĩa nữ ngỗ nghịch lại ham chơi chạy đi đâu mất, chỉ

ngồi một góc nhàm chán mân mê ly rượu lưu ly trong tay, không chút hứng

thú xem điệu múa của Yên Tử La.

Tây Vương Mẫu ngự trên kim tọa,

vốn đã không vui, vì trong tiệc mừng thọ của bà mà Hoa thần lại chẳng

biết khiêm nhường , khoe mẽ khả năng múa cao siêu của nàng ta, làm cho

chư vị thần tiên huyên náo không ai để ý tới bà. Liếc thấy Uy Viễn

thượng thần không buồn không vui chỉ ngồi im lặng uống rượu, Tây Vương

Mẫu liền cất giọng hỏi:“ Thượng thần Uy Viễn cảm thấy điệu múa Hoa thần

Yên Tử La như thế nào?”

Cả Dao Trì nhân thời tĩnh lặng , hướng

mắt nhìn về phía Uy Viễn. Chàng hơi ngước mắt về phía Yên Tử La, lạnh

nhạt đáp ba chữ :“Cũng tàm tạm”. Sau đó, chư vị thần tiên đều im thinh

thít không ai có gan phản bác Uy Viễn, quay lại nâng ly kính rượu chúc

thọ Tây Vương Mẫu, khiến bà mát ruột mát gan hài lòng .

Yên Tử La bị chàng làm cho bẽ mặt trước đông đảo chư vị thần tiên trong yến hội, ai cũng nghĩ , nàng đáng nhẽ phải rất căm ghét chàng. Thế mà cổ

quái làm sao, nàng ta ngược lại. Kể từ ngày đó, say mê chàng như điếu

đổ.

Từ trước đến giờ, không ít người gặp mà không khen nàng ta

một tiếng Hoa thần đẹp, hai tiếng Hoa thần tài giỏi. Vậy mà, thái độ của chàng rõ ràng coi thường Yên Tử La ra mặt, lại khiến cho nàng ta cảm

thấy chàng vô cùng đặc biệt. Có thể hiểu, Hoa thần Yên Tử La này vốn có

xu hướng thích bị ngược .

Càng nhìn Uy Viễn, Yên Tử La càng cảm

thấy chàng tuấn mỹ đoan nghiêm. Nhất là khi chàng toàn thân vận cẩm bào

đỏ thẫm, vô cùng uy vũ hiên ngang khó ai bì kịp.

Yên Tử La một

khi đã động lòng, liền dùng nghìn kế khác nhau bày ra để tiếp cận được

chàng, nhưng sau tất cả, nàng ta nhận lại chỉ là một sự thật phũ phàng.

Thượng thần Uy Viễn không những là vị tôn thần xa lánh thế sự vô dục vô

cầu, mà còn rất khó đã động tâm can.

Nói gì thì nói, tâm tư

thiếu nữ đang như gió xuân phơi phới, đâu có dễ dàng mà từ bỏ được. Thế

nên, Yên Tử La vẫn luôn rình rập chờ đợi cơ hội tốt để đeo bám chàng

suốt hai trăm năm qua.

Trở lại hiện tại, sau khi nghe Uy Viễn nói những lời như vậy, Yên Tử La đâu còn lạ gì bản tính của chàng,

nhưng cũng vờ đỏ mặt tai hồng ra vẻ thẹn thùng nói : “Tử La chỉ là, chỉ

là vì thượng thần mà lo nghĩ ”.

Chàng tiếp tục nhắm mắt, duy

trì trầm mặc, không nói thêm gì nữa. Yên Tử La thấy chàng không nói cũng không đuổi nàng đi, lại tưởng chàng đã thương xót nàng, bản thân liền

lại gần quỳ xuống, ôm lấy đầu gối tựa đầu vào đùi chàng .

Uy Viễn mở mắt nhìn nàng, hít sâu một hơi, nâng người Yên Tử La lên. Bắt đầu

dùng đôi mắt phượng u lãnh, nhìn thẳng vào đôi mắt đang chan chứa nhu

tình của nàng, lạnh lùng nói:“ Hoa thần Yên Tử La nên giữ tự trọng,

ngươi tốt nhất vẫn nên trở về Hoa điện của ngươi đi. Chuyện của ta ở

Phàm giới này dù có tốt hay xấu, cũng không cần ngươi lo nghĩ

.”

Chàng đã từng là Chiến Thần Thượng Cổ , trải

qua binh đao nhuốm máu ác liệt, vốn trong đầu đã không còn khái niệm

thương hoa tiếc ngọc. Khi hồng hoang loạn lạc, yêu nữ xinh đẹp cũng có

thể ra tay tàn độc, nếu không lạnh lùng quả quyết thì làm sao thống lĩnh thiên binh ,đánh trận dẹp loạn khắp tứ hải bát hoang?

Yên Tử La từ lúc nào đã khóc như hoa lê đái vũ, nàng nâng khuôn mặt diễm lệ nay

đã sưng tấy vì khóc, đoan trang nhu thuận đứng dậy nhún người hành lễ:“

Tử La xin cáo lui.”

Nàng lại yếu ớt quay người hướng cửa ngoan

ngoãn mà đi, dáng người tựa như dương liễu, sợ rằng gió thổi lớn một

chút e là eo sẽ gãy mất.

Ở bên ngoài, Ngọc Dao vội vã niệm quyết thi thuật ẩn thân, tim không ngừng đập thình thịch vì sợ bị phát hiện muốn chết.

Yên Tử La mở cửa bước ra ngoài, khi cửa đã đóng lại, Ngọc Dao liền thấy bộ

dạng nhu nhược, yếu đuối nửa khắc trước của nàng ta, đều biến mất không

dấu vết.

Chỉ thấy, nàng bình tĩnh vuốt lại tóc mai, chỉnh chu y

phục thỏa đáng, lấy khăn tay trong tay áo ra lau sạch nước mắt. Bước đi

liêu xiêu lúc còn trong phòng khiến người thương tiếc, cũng được thay

bằng dáng điệu ngước mặt bước đi kiêu kỳ quyến rũ.

Yên Tử La khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười mị hoặc vốn có:“ Yên Tử La ta không

tin, không có ngày làm Thượng thần chàng xao lòng ”, nàng tung tà áo tím xoay người một cái, đã hóa thành tinh quang biến mất .

Ngọc Dao

được tận mắt chứng kiến khả năng diễn xuất vô cùng hoàn hảo của Yên Tử

La, còn đang gật gù vuốt cằm không ngại giơ ngón tay cái cho nàng ta một like, thì bỗng nghe thấy giọng Uy Viễn từ trong phòng vọng ra : “ Nàng

còn muốn đứng ngoài xem trộm đến bao giờ?”

Nàng bị cái giọng nói

kia làm giật cả mình. Nghĩ thầm trong bụng, ta đã thi thuật ẩn thân rồi

mà Uy Viễn còn nhận ra được sao? Thật phí công ta khổ luyện bao nhiêu

năm qua! Nhưng ngẫm kỹ lại, vừa rồi cũng đâu thấy cô nương kia phát hiện ra ta đâu! Thôi kệ, trốn trước đã.

Sau đó, nàng đánh bạo chạy về phòng , trùm chăn giả vờ ngủ.

Một lúc sau, có tiếng mở cửa theo sau là tiếng chân người bước vào, không

cần đoán cũng biết chính là Uy Viễn . Chàng thong thả ngồi ở mép giường , điềm nhiên cất giọng:“ Nàng không phải giả vờ , ta biết nàng đã nghe

tất cả .”

Nàng đang nằm quay lưng về phía chàng, từ từ lật người

lại, giả vờ như còn ngáy ngủ, miệng cũng phối hợp ngáp đến muốn trẹo cả

quai hàm, không quên giọng phải nhão nhão một chút mới càng giống vừa

ngủ dậy, nói : “Thượng thần là người sao? Nửa đêm lại vào phòng ta làm

gì? ”

Chàng dùng ánh mắt giễu cợt nhìn nàng : “ Muốn giả vờ cũng

phải giả vờ cho giống chứ? Có ai đi ngủ chân còn mang cả giày lên giường bao giờ ?”

Kỳ thực, vì quá gấp gáp nên nàng cứ thế nhảy lên

giường quên cởi cả giày. Ngọc Dao tránh không được một phen xấu hổ, chỉ

còn biết nhe răng cười trừ, mặt mũi méo xệch cả đi, trông ngốc nghếch

không thể tả.

Uy Viễn nhịp nhịp ngón tay trên thành giường , nhìn bộ dạng của nàng lúc này trong lòng lại thập phần thích thú . Hiểu ra

một điều, lúc trước vì sao nàng lại thích trêu chọc chàng đến vậy, thì

ra khiến người khác chật vật vì xấu hổ, cảm giác lại thống khoái đến

vậy.