Sau khi Thừa An lại ăn thêm hai cái, nhớ đến còn có ca ca, vì vậy chờ Khang Hi lại lần nữa đút lại đây và quay đầu lại kêu: “Ca ca ăn!”
Dận Trinh thấy Thừa An còn nhớ thương bản thân, trong một lúc không biết là nên cảm thấy vui vẻ hay là nên cảm thấy bất đắc dĩ. Vừa rồi miếng thịt mà Thừa An dùng tay cầm hắn cũng ăn rồi nên không có gì ghét bỏ khi phải ăn chung một chén hoành thánh, vấn đề là cái muỗng ở trong tay Hoàng A Mã nên gan của hắn lớn đến đâu cũng không dám thò lại gần để ăn nó.
Hoàng gia còn không có nghèo túng đến mức cả ba cha con đều ăn chung một chén hoành thánh, Khang Hi nghe thấy lời nói của tiểu nhi tử thì vừa đút muỗng hoành thành vào trong miệng Thừa An vừa nói: “Ăn của con đi, Dận Trinh muốn ăn thì có cái khác.”
Khang Hi vừa dứt lời, Lương Cửu Công không cần Khang Hi ra lệnh thì đã bưng một chén hoành thánh nhỏ và đặt ở trước mặt Thập Tứ a ca.
Tuy rằng đây là món ăn của trẻ con nhưng có lẽ là thấy Thừa An ăn ngon như vậy nên Dận Trinh cũng muốn ăn một chút, vì vậy hắn bưng chén hoành thánh lên và ăn.
Nhìn thấy ca ca cũng có hoành thánh nhỏ để ăn, Thừa An vô cùng vui vẻ vừa ăn vừa vỗ tay.
Một chén hoành thánh rất nhanh thì đã vào trong bụng nhỏ của Thừa An, ngay cả canh cũng không dư lại chút nào.
Khang Hi buông chén thì duỗi tay sờ sờ cái bụng hơi phồng lên của Thừa An, ông cầm lấy khăn và lau miệng cho Thừa An rồi đặt người ở trên mặt đất.
Thừa An ăn uống no đủ xong thì xuống đất và đi tới bên cạnh tự chơi một mình, phụ tử trên bàn thì còn đang tiếp tục dùng bữa.
Ngay từ đầu Thừa An vẫn vây quanh bên người Khang Hi chơi, chơi được một lúc thì chạy tới bên người Dận Trinh.
Dận Trinh đang bưng chén và dùng bữa một cách nghiêm túc, cho đến khi phát hiện bên hông bị lôi kéo thì mới không biết từ khi nào Thừa An đã đi đến chỗ của hắn.
“Ca ca.” Thấy Dận Trinh cúi đầu nhìn qua, Thừa An đang nắm lấy ngọc bội bên hông của Dận Trinh và kêu lên một tiếng.
Dận Trinh nhìn lướt qua ngọc bội đang bị Thừa An nắm lấy, hắn nhìn thấy đứa nhỏ giống như rất thích cái này nên dứt khoát vươn một bàn tay gỡ ngọc bội xuống và đưa cho Thừa An.
“Ca ca tốt nha!” Thấy ca ca trực tiếp đưa ngọc bội đưa cho cậu, Thừa An dựa vào người ca ca và nói.
Dận Trinh khẽ nhếch khóe môi lên khi nghe thấy lời Thừa An nói, hắn thuận tay xoa nhẹ đầu nhỏ của Thừa An rồi tiếp tục dùng bữa.
Khang Hi ở bên cạnh âm thầm chú ý đến tiểu nhi tử lại dỗ dành tới được một cái ngọc bội và đang chơi ở trong tay, trong lòng ông cảm thấy hơi buồn cười.
Sau khi kết thúc bữa trưa Dận Trinh trực tiếp hành lễ cáo lui, khi hắn rời đi Thừa An hô lên vài tiếng tuy nhiên có Khang Hi ở đây nên đứa nhỏ cũng không có ồn ào quá mức.
Sau khi Dận Trinh từ trong cung ra tới cũng không có hồi phủ mà là đi đến phủ của Dận Tự.
Khi Dận Trinh đến đó, Dận Nga và Dận Đường vừa lúc cũng ở đó.
“Đệ mới từ trong cung ra tới?” Nhìn thấy quần áo trên người Dận Trinh nên Dận Đường thuận miệng hỏi một câu.
Sau khi Dận Trinh gật đầu rồi nói: “Đi thỉnh an với ngạch nương của đệ, thuận tiện đi thăm Thừa An.”
“Đệ đi thăm Thừa An? Tại sao không gọi huynh đi cùng, huynh mua cho Thừa An rất nhiều món đồ chơi và còn nói là lần sau khi vào cung sẽ mang mấy thứ đó theo.” Dận Nga nói.
Dận Trinh bưng chén trà trong tay lên uống một ngụm rồi mới nói: “Sao Thập ca không chịu nói sớm?”
“Thừa An thế nào?” Dận Tự còn rất thích Thừa An cái người đệ đệ này, nghe Dận Trinh nói hôm nay nhìn thấy cậu nên vẫn hỏi thăm một câu.
“So với lần đầu khi đệ nhìn thấy thì giống như lớn lên một chút, đệ dẫn Thừa An chơi trò ném thẻ vào bình rượu, kết quả quên thời gian……” Nhắc tới cái này, Dận Trinh nhịn không được nói lên chuyện khi dùng bữa, “Hoàng A Mã cũng thật sủng Thừa An, ôm đệ ấy thì thôi đi vậy mà còn tự tay đút đệ ấy ăn……”
Tuổi tác Thừa An vẫn còn nhỏ, Dận Trinh còn không đến mức đi ghen ghét với cậu. Hắn nói về chuyện này cũng để biểu đạt một chút kinh ngạc của hắn, thuận tiện còn khoe ra chuyện Thừa An ăn hoành thánh mà vẫn còn nhớ đến chia sẻ với hắn.
Đến nỗi chuyện Hoàng A Mã làm hắn đút cho Thừa An ăn thì không có nhắc tới, rốt cuộc thì hắn đút không tốt và cảm thấy hơi mất mặt khi nói ra.