Ông nhìn thấy một nhi tử khác đang nhìn trộm về phía bên này nên mở miệng nói: “Hoàng A Mã không thích ăn, cho ca ca của con đi.”
Khang Hi vừa dứt lời, ông trực tiếp đặt người ở trên mặt đất.
Thừa An nghe thấy lời a mã nói, cậu trực tiếp chạy đến bên người Dận Trinh: “Ca ca ăn……”
Thịt trong tay thơm ngào ngạt và khi Thừa An lại lần nữa đưa miếng thịt ra bên ngoài thì thiếu chút nữa là nước miếng đã chảy ra.
Nhìn thấy Thừa An thèm đến nuốt nước miếng mà vẫn phải đưa miếng thịt cho mình, Dận Trinh có thể làm sao bây giờ đương nhiên là cầm lấy chiếc đũa gắp nó và đặt vào trong chén.
Sau khi trong tay không có thịt, nhóc con thèm ăn nào đó nhìn cái tay nhỏ còn bóng nhẫy và mang theo mùi hương, cậu nhịn không được đưa lên miệng và liếʍ một ngụm.
Thừa An còn nhỏ, có thể ăn được một số thức ăn phụ nhưng cũng phải thanh đạm giống như canh trứng vậy. Lúc này nếm được vị mặn ngọt thơm ngon của nước thịt nên đôi mắt lập tức sáng lên.
Dận Trinh còn chưa quyết định xong có nên ăn miếng thịt kia hay không thì nhìn thấy bộ dáng thèm đến liếʍ tay của Thừa An nên mở miệng hỏi: “Hoàng A Mã, Thừa An không thể ăn thịt được sao?”
Bởi vì bộ dáng nhỏ đáng thương của Thừa An nên miếng thịt trong chén vốn dĩ bình thường đều trở thành quý giá lên. Nghĩ đến tay đứa nhỏ cũng không dơ, Dận Trinh quyết định vẫn không nên lãng phí miếng thịt này.
“Thừa An còn nhỏ, không thể ăn những thứ này.” Khang Hi cũng nhìn đến động tác không tiền đồ của tiểu nhi tử, trong một lúc ông vừa tức giận vừa buồn cười đồng thời cũng cảm thấy rất đáng thương.
Khang Hi ra lệnh cho người hầu rửa tay cho Thừa An một lần nữa, sau đó ôm người vào trong lòng ngực vừa bưng chén canh trứng lúc nãy lên và tiếp tục đút vừa ra lệnh: “Kêu Ngự Thiện Phòng làm một chén hoành thánh mà tiểu a ca có thể tiêu hoá mang lên đây.”
Chỉ một câu nói của Khang Hi, Ngự Thiện Phòng lập tức công việc lu bù và rất nhanh một chén nhỏ hoành thánh được bưng lên tới.
Biết là cho tiểu a ca ăn nên hoàn thánh được làm rất nhỏ và tinh xảo, vừa lúc có thể để tiểu a ca một ngụm ăn một cái. Nước canh được dùng bằng canh gà được nấu trong trẻo, da hoành thánh được cán rất mỏng và nhân được làm bằng thịt cá. Chỉnh thể thì tương đối thanh đạm nhưng ăn lên lại rất tươi ngon.
Rốt cuộc ngoài uống sữa, canh trứng, canh cá và bánh sữa thì đây là một món mới mà Thừa An được phép ăn nên cậu biểu hiện vô cùng hưng phấn. Cái muỗng Khang Hi cầm còn chưa tới đây thì Thừa An đã chủ động thò lại gần và ăn lên.
Da hoành thánh trơn mềm chỉ cần nhai nhẹ một chút thì đã tan chảy, nhân vừa ngon vừa tinh tế. Ăn ngon đến mức đôi mắt của Thừa An đều cong lên.
Răng còn chưa mọc hết mà đã thèm thịt như vậy, Khang Hi vốn đang lo lắng Thừa An ăn không được thì nhìn thấy đứa nhỏ ăn rất ngon bằng mấy cái răng nhỏ mới mọc lúc trước, lúc này ông mới hoàn toàn yên tâm.
“A……” Vừa mới nuốt xuống một cái hoành thánh, Thừa An lập tức mở miệng.
“Ăn từ từ thôi.” Khang Hi nói xong, ông lại mở miệng kêu Dận Trinh đang ngồi nhìn ở bên cạnh cũng nhanh chóng dùng bữa đi.
Sau khi Dận Trinh gật đầu thì bưng chén đũa ở trước mặt lên và còn âm thầm chú ý phía bên kia, trong lòng không thể không thừa nhận rằng Hoàng A Mã quả nhiên lợi hại. Vậy mà còn biết đút trẻ con ăn và còn đút tốt như vậy nữa.
“A mã ăn……” Sau khi Thừa An ăn mấy cái hoành thánh nhỏ, cậu cảm thấy quả thật ăn quá ngon. Chờ Khang Hi lại lần nữa đút thì cậu đẩy cái muỗng đến trước mặt ông và muốn cho ông cũng nếm thử.
Khang Hi hơi kinh ngạc, tuy nhiên nhi tử mới lớn một chút như vậy thì đã biết hiếu thuận bản thân. Ông nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đây là một chuyện rất vui vẻ.
Nhìn thấy tay nhỏ của Thừa An đặt ở trên tay của mình và cẩn thận đẩy cái muỗng lại đây, Khang Hi cuối cùng vẫn há mồm ăn luôn cái hoành thánh hơi nhỏ đối với ông.
Thân là đế vương, Khang Hi nhiều ít cũng hơi thói ở sạch. Lúc này vậy mà nguyện ý ăn cái muỗng mà tiểu nhi tử đã dùng qua. Không thể không nói cho dùng là Lương Cửu Công, người vẫn luôn hầu hạ ở bên người Khang Hi cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Hương vị không tệ.” Sau khi Khang Hi khen hoành thánh ở trong miệng một câu, tâm trạng của ông rất tốt mà tiếp tục đút cho tiểu nhi tử ăn.