Chương 54: Hiếm khi Thừa An thân thiết với con, con là huynh trưởng nên đút cho Thừa An ăn.

Lực chú ý của hai huynh đệ đều tập trung vào trò ném thẻ vào bình cho nên đến khi các người hầu ở trong noãn các đều quỳ xuống hành lễ thì bọn họ mới phát hiện ra là Khang Hi đã trở lại.

Dận Trinh buông đệ đệ trong lòng ngực xuống và hành lễ thì mới phát hiện ra thời gian đã trôi nhanh như vậy, vậy mà đã đến giữa trưa rồi!

“A mã!” Thừa An được buông xuống trực tiếp chạy tới ôm lấy chân Khang Hi, ngay sau đó chỉ vào trò ném thẻ vào bình ở phía sau rồi nói. “Ê ê a a”.

“Cái đó mà con cũng là ném thẻ vào bình rượu, chỉ kém một chút là được kêu là trực tiếp bỏ mũi tên vào bình.” Khang Hi trêu ghẹo tiểu nhi tử đứng trước mặt mình một câu, ông duỗi tay ra lệnh cho thái giám cầm mũi tên lại đây sau đó tùy tay quăng đi.

Loảng xoảng —— chuang ——

Sau khi mũi tên rơi vào bình sau đó lại bắn ngược lên lần nữa rồi lại một lần nữa rơi vào trong bình.

Dận Trinh nghe thấy lời nói của Hoàng A Mã, hắn nghĩ đến bản thân vậy mà mang đệ đệ chơi ném thẻ vào bình rượu theo cách đó nên trong lòng cảm thấy hơi ngượng ngùng, chờ khi nhìn thấy Hoàng A Mã ném thì lập tức kêu một tiếng “Tốt”.

Thừa An nghe thấy giọng nói của ca ca, cậu đi theo nói: “Tốt ~”

So với giọng nói trong trẻo của Dận Trinh thì giọng nói của Thừa An vừa mềm vừa ngọt.

Tâm trạng của Khang Hi rất tốt khi nghe thấy tiếng khen ngợi trầm trồ của hai nhi tử, ông duỗi tay bế tiểu nhi tử lên rồi lại ra lệnh cho thái giám cầm một mũi tên đưa cho tiểu nhi tử.

Thừa An cầm lấy mũi tên rồi quăng ra ngoài theo bản năng, tự nhiên vẫn là không trúng.

Dận Trinh đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này nên mở miệng nói: “Lực tay của Thừa An không nhỏ nhưng mũi tên này không thích hợp để đệ ấy chơi nên hơi không phát lực tốt được.”

Khang Hi gật đầu, bản thân lại tùy ý ném ra mấy cái mũi tên để đổi lấy tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi của tiểu nhi tử rồi sau đó mới ra lệnh dọn đồ vật xuống.

Lúc này thời gian đã không còn sớm, sau khi Dận Trinh nhìn đệ đệ được Hoàng A Mã ôm vào trong lòng ngực. Hắn đang muốn hành lễ cáo lui thì được Khang Hi tâm trạng rất tốt mở miệng giữ lại dùng bữa.

“Tạ ơn Hoàng A Mã.” Dận Trinh không ngờ rằng còn có loại chuyện tốt này, sau khi tạ ơn thì ở lại dùng bữa.

Đây vẫn là lần đầu tiên Thừa An nhìn thấy ca ca ở trên bàn cơm, cảm xúc của cậu lập tức hơi kích động.

Khang Hi nhìn thấy Thừa An không chịu ngồi yên giống như mọc gai ở trên người nên ông duỗi tay vỗ cái mông nhỏ của Thừa An: “Ngồi yên.”

Khang Hi vừa dứt lời, Thừa An lập tức thành thật ngồi ở trong lòng ngực ông một lúc, sau đó cậu tiếp tục quay đầu nhìn về phía Dận Trinh và kêu lên: “Ca ca.”

Sau khi Khang Hi trở về, Dận Trinh không còn tùy ý giống như lúc trước vậy nên khi nghe được Thừa An kêu bản thân thì cũng chỉ khẽ gật đầu một cái.

Khi ba cha con đã ngồi xuống, cơm trưa trên bàn cũng được mở ra và mùi hương lập tức tràn ngập khắp nơi.

Một chén canh trứng chuyên chúc của Thừa An được đưa đến trong tầm tay của Khang Hi, ông cầm lấy cái muỗng và trực tiếp đút một muỗng cho nhi tử.

Dận Trinh ở bên cạnh nhìn thấy Hoàng A Mã chẳng những “Ôm con”, mà còn tự mình đút cho Thừa An ăn. Hắn âm thầm líu lưỡi ở trong lòng.

Đừng nhìn đây chỉ là một chén canh trứng đơn giản, thật ra trong đó có rất nhiều nguyên liệu tốt. Ăn lên vừa ngon vừa mềm, ngon đến mức có thể nuốt luôn cả lưỡi của mình.

Thừa An vẫn rất thích ăn món canh trứng này, nhưng gần đây ăn nhiều nên lực hấp dẫn không bằng lúc trước. Bởi vậy cậu vừa ăn vừa nhìn phía Dận Trinh, có lẽ là cảm thấy rất mới mẻ khi được ăn cơm cùng với ca ca.

Khang Hi nhìn thấy bản thân ở đây vất vả đút cho Thừa An ăn nhưng đứa nhỏ này khen ngược một lòng chỉ có ca ca ở bên cạnh. Ông cảm thấy nếu Thừa An thích ca ca đến như vậy thì để cho ca ca đút cho đứa nhỏ ăn là được rồi, bản thân còn có thể tận hưởng bữa trưa.

Nghĩ như vậy Khang Hi trực tiếp nhét người vào trong lòng ngực của Dận Trinh, đồng thời còn ra lệnh cho Lương Cửu Công bưng chén canh trứng qua đó.

“Hoàng A Mã……”

Sau khi Dận Trinh xem hiểu ý định của Hoàng A Mã, nhưng hắn chưa bao giờ đút người khác ăn cơm nên hơi không biết làm sao.

“Hiếm khi Thừa An thân thiết với con, con là huynh trưởng nên đút cho Thừa An ăn.” Khang Hi vừa dứt lời thì trực tiếp cầm chén đũa lên và bắt đầu dùng bữa.