Chương 50: Đây cũng là lý do vì sao cậu luôn kỳ quái móng vuốt và cái đuôi của mình biến đi đâu mất rồi……

Sau khi Thừa An mặc xong quần áo và được người hầu hạ rửa mặt xong, cậu lập tức vươn hai tay về phía Khang Hi: “A mã.”

Hôm nay Khang Hi thức dậy sớm và nhìn thấy còn một chút thời gian mới tới thời gian thượng triều nên lúc này ông mới bế Thừa An lên và cùng nhau đi dùng đồ ăn sáng.

Mỗi khi đến thời gian dùng bữa thì tuyệt đối là thời gian Thừa An không an phận nhất. Bởi vì cậu luôn muốn nếm thử đồ ăn mà Khang Hi ăn, không chú ý một chút thì đôi tay nhỏ kia sẽ lập tức duỗi lại đây ngay.

Nhưng mà hôm nay lại đặc biệt ngoại lệ, Thừa An không có vươn tay nhỏ về phía chén đĩa trước mặt Khang Hi. Ngược lại vẫn luôn ngoan ngoãn dựa vào trước ngực ông.

Hiếm khi đứa nhỏ này ngoan ngoãn khi dùng bữa, Khang Hi đều cảm thấy hơi không được quen và cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện đứa nhỏ giống như đang nhìn chằm chằm vào trên người ông.

“Đây là làm sao vậy? Còn chưa ngủ tỉnh?”

Khang Hi hỏi xong thì nhìn thấy Thừa An chỉ vào họa tiết con rồng được thêu trên long bào của ông và nói: “A mã ê a……”

“Đây là rồng.” Khang Hi nói xong, thì nhìn thấy Thừa An duỗi tay sờ sờ chân nhỏ của mình rồi lại sờ sờ đầu nhỏ của mình. Thấy trên mặt đứa nhỏ tràn đầy vẻ khó hiểu nên ông lập tức hỏi, “Con làm sao vậy?”

“Ê a……” Thừa An chỉ chỉ con rồng trên người Khang Hi rồi lại chỉ chỉ bản thân.

Khang Hi không hiểu Thừa An muốn nói cái gì, ông chỉ suy đoán từ động tác của đứa nhỏ có lẽ là muốn long bào của ông.

Tuổi tác Thừa An còn nhỏ, ngoài ra khi vừa mới sinh ra đã biểu hiện ra rất thích long bào của ông cho nên Khang Hi cũng không có suy nghĩ nhiều.

Nhưng cái khác thì cũng thôi đi nhưng long bào thì đại biểu ý nghĩa rất khác. Khang Hi tự nhiên không có khả năng bởi vì Thừa An thích thì sẽ làm một cái long bào cho đứa nhỏ này mặc. Bởi vì vậy ông bưng canh trứng lên để dời đi lực chú ý của Thừa An.

Khang Hi còn muốn đi thượng triều nên đút cho Thừa An ăn canh trứng một lát rồi ông tự mình dùng một chút đồ ăn sáng sau đó giao đứa nhỏ cho Lương Cửu Công.

Đáng thương Lương Cửu Công rõ ràng là một Đại Nội Tổng Quản bây giờ biến thành một người trông trẻ. Tuy nhiên Lương Cửu Công cũng không có gì không muốn, rốt cuộc thì tiểu a ca cũng không tính là khó trông còn thả lỏng hơn rất nhiều so với khi đi theo ở bên cạnh Hoàng thượng.

Sau khi Thừa An được Lương Cửu Công hầu hạ ăn uống no đủ xong rồi được đặt nằm ở trên giường của noãn các và bên cạnh còn có hộp ngọc bội ngày hôm qua.

Nhưng có lẽ bị giấc mơ ngày hôm qua gợi lên ký ức ở trong mơ, lúc này Thừa An không hề chơi ngọc bội mà là nằm thẳng ở trên giường dùng tay bắt lấy cái chân nhỏ đang mang vớ của mình. Trong đầu óc nho nhỏ tràn đầy những câu hỏi rất lớn.

Lúc trước từ trong “Trứng” ra ngoài cậu luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng khi nhìn thấy “A mã”, “Các ca ca” đều giống y như mình nên sau đó cậu cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Nhưng lúc này bởi vì giấc mơ tối hôm qua cậu lại lần nữa nhớ lại bộ dáng trong trứng của mình, đây cũng là lý do vì sao cậu luôn kỳ quái móng vuốt và cái đuôi của mình biến đi đâu mất rồi……

Thái giám canh giữ ở bên cạnh thấy tiểu a ca giống như đột nhiên không có hứng thú đối với ngọc bội yêu thích không buông tay của ngày hôm qua, vì vậy thái giám ôm cái rương gỗ đựng đồ chơi lại đây.

Nhưng mà lúc này Thừa An cũng không chạm vào đồ vật trong rương gỗ, cậu chỉ cào cào cái chân nhỏ của mình rồi chạm vào đầu nhỏ của mình sau đó thậm chí còn sờ sờ cái mông nhỏ của mình.

Nhìn tiểu a ca hôm nay hơi khác thường so với bình thường, thái giám hầu hạ hơi không yên tâm nên chờ sau khi Khang Hi hạ triều thì cố ý nhờ người đi nói một tiếng.

Khang Hi vốn dĩ cảm thấy sáng nay khi đứa nhỏ thức dậy hơi không thích hợp nên sau khi nghe xong chuyện này thì trực tiếp kêu ngự y lại đây.

Sau khi ngự y lại đây và bắt mạch xong thì nói rằng thân thể của tiểu a ca vô cùng tốt và cũng không có cái gì không ổn.

Nghe vậy Khang Hi cảm thấy yên tâm, tuy nhiên kế tiếp khi ở Ngự Thư Phòng xử lý chính vụ ông cũng mang theo Thừa An đi cùng.

Thừa An hôm nay giống như cảm thấy rất hứng thú đối với long bào trên người ông, cậu ngồi ở trong lòng ngực ông và vẫn luôn sờ long bào của ông.

Khi Khang Hi xử lý xong mấy quyển tấu chương và cúi đầu nhìn thì nhìn thấy Thừa An chỉ vào trước ngực ông rồi nói: “A mã rồng……”

“Hôm nay con bị làm sao vậy?” Khang Hi sờ sờ đầu Thừa An, tuy nhiên nghĩ đến ngự y nói thân thể của đứa nhỏ khá tốt nên vội vàng ừ một tiếng rồi tiếp tục làm việc.