Lần trước khi bọn họ lại đây, Thừa An chỉ biết vịn vào đồ vật để đứng thẳng. Lúc này mới có mấy ngày mà đã biết đi rồi nên cũng không trách bọn họ cảm thấy kinh ngạc.
Tuy nhiên Dận Tự nhìn ra được Thừa An đi còn chưa vững nên vội vàng tiến lên đón.
Hắn mới vừa bước qua và ngồi xổm xuống, Thừa An trực tiếp nhào vào trong lòng ngực hắn và ôm hắn kêu lên: “Ca ca tới!”
“Đúng vậy, là Bát ca tới thăm Thừa An.” Dận Tự nghe thấy giọng nói hưng phấn của Thừa An và trên mặt lộ ra nụ cười tươi.
“Còn có huynh nữa.” Dận Nga thấy động tác của Bát ca nhanh như vậy, hắn nhanh chóng thò lại gần.
“Ca ca!” Thừa An kêu xong và còn duỗi tay sờ sờ mặt của hắn.
Dận Nga nắm lấy tay nhỏ của cậu làm bộ muốn cắn một cái đùa giỡn để khiến cho Thừa An cười, sau đó khóe môi cũng bắt đầu cong lên theo.
“Bát ca đừng ôm, để Thừa An đi thêm hai bước nữa xem.” Dận Trinh nghĩ đến lúc trước đứa nhỏ này bò khắp nơi giờ thì đã biết đi rồi, hắn có loại cảm giác tự hào quả nhiên không hổ là đệ đệ của mình.
Dận Tự gật đầu và sau đó buông tay ôm Thừa An ra, đồng thời giúp Thừa An xoay người lại.
“Tới Thừa An, đến chỗ của Thập Tứ ca.” Dận Trinh ở đối diện cách Dận Tự vài bước xa và ngồi xổm xuống nói.
Thừa An nghe được giọng nói của Dận Trinh, cậu vừa kêu “Ca ca” vừa đi về phía hắn. Một lúc sau nhào vào trong lòng ngực hắn.
Dận Trinh ôm cơ thể nhỏ ấm hô hô của Thừa An, hắn mỉm cười khen nói: “Không tồi.”
Dận Nga thấy vậy, hắn cũng tìm vị trí và ngồi xổm xuống rồi vỗ vỗ bàn tay kêu: “Thừa An nhìn xem nơi này, đến chỗ của Thập ca!”
Thừa An nghe thấy giọng nói và quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười và chạy lại chỗ Dận Nga
Thừa An vừa nhào vào trong lòng ngực Dận Nga, Dận Trinh cảm thấy không hài lòng nên mở miệng kêu lên: “Thừa An……”
Thừa An bị gọi chạy tới chạy lui giữa hai ca ca, chẳng những cậu không cảm thấy mệt mà ngược lại giống như chơi rất vui mà còn cười vui vẻ không ngừng.
Cuối cùng vẫn là Dận Tự nhìn không được, hắn mở miệng nhắc nhở nói: “Được rồi, Thừa An vừa mới học đi, tốt quá hoá lốp.”
Dứt lời, hắn đi tới nơi Thừa An vừa mới chạy đến và bế cậu lên. Hắn ôm đứa nhỏ và ngồi xuống ghế dài.
Thấy vậy, Dận Nga và Dận Trinh cũng đi theo ngồi xuống ở bên cạnh.
“Thừa An, đệ xem đây là cái gì?” Sau khi Dận Nga ngồi xuống, hắn ra hiệu cho thái giám bên người đưa đồ vật hắn đã chuẩn bị lên đây, sau đó hắn cầm lấy và quơ quơ trước mặt Thừa An.
Đó là một món đồ chơi mới mẻ được truyền đến từ Tây Dương, hắn đặc biệt lấy nó từ chỗ của Dận Đường.
Thừa An nhìn đến cái hộp trong tay ca ca đột nhiên nhảy ra một con chim nhỏ bằng đồng, đôi mắt vốn đã tròn giờ mở to ra lại càng tròn hơn.
Nhìn thấy bộ dáng nhỏ này của Thừa An, Dận Tự không khỏi cười rộ lên, Dận Trinh trực tiếp cầm lấy cái hộp trong tay Dân Nga nhét vào trong tay Thừa An.
Khi ba người vây quanh và chơi đùa với Thừa An, Dận Chân bởi vì công vụ nên vào cung gặp mặt Khang Hi.
Sau khi nói xong chính sự, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một khuôn mặt nhỏ, nghĩ đến mấy ngày rồi không gặp Thừa An vì vậy hắn nói với Khang Hi: “Hoàng A Mã, nhi thần muốn đi xem Thừa An.”
Khang Hi tự nhiên sẽ không từ chối, sau khi phất tay ra hiệu cho hắn đi rồi ông nhìn bóng dáng của Dận Chân đột nhiên nhớ tới một chuyện là nhóm của Dận Tự cũng đang gặp Thừa An.
Tuy nhiên đây cũng không phải là chuyện gì lớn, ông suy nghĩ một chút rồi tiếp tục cúi đầu bận rộn làm việc.
Mà Dận Chân từ trong điện lui ra ngoài lại cảm thấy hơi lo lắng, lo lắng với tính cách dính người của Thừa An không biết đứa nhỏ này có cáu kỉnh với hắn vì mấy ngày nay hắn không có tới gặp hay không.
Nghĩ đến đây, Dận Chân cảm thấy hơi hối hận, hối hận vì trước khi vào cung không có mang theo mấy món đồ chơi.
Tuy nhiên nghĩ đến Thừa An thích xem hắn giải cửu liên hoàn, Dận Chân cảm thấy đợi lát nữa có thể lấy cái đó ra dỗ dành Thừa An.