Chương 34: Thừa An, cho ca ca ăn một cái có được không?

Dận Đường mới vừa ngăn cản Thừa An ăn tay, Dận Nga ở bên cạnh ghé sát vào vừa nắm lấy cái tay nhỏ khác của Thừa An vừa ngẩng đầu nói: “Cửu ca, đệ biết ngay mà. Huynh vừa nhìn thấy Thừa An thì chắc chắn sẽ thích ngay mà!”

Nghĩ đến lúc trước hắn kêu mà Dận Đường còn không muốn đi, giọng điệu của Dận Nga mang theo một chút đắc ý.

Nghe thấy lời nói của Dận Nga, Dận Đường không thừa nhận lại cũng không phủ nhận. Tầm mắt của hắn dừng ở trên người đang nằm trong lòng ngực của Dận Tự, hắn nhìn thấy đứa nhỏ đột nhiên nắm lại tay của Dận Nga và đưa vào trong miệng, phản ứng đầu tiên chính là: “Đừng cắn, dơ!”

“Ai u ——” Dận Nga đột nhiên bị cắn, tuy rằng không phải rất đau nhưng vẫn theo bản năng kêu đau một tiếng. Chờ nghe thấy lời nói của Cửu ca nhà mình thì lập tức phản bác lại, “Trước khi ra cửa đệ có rửa tay, dơ chỗ nào chứ?”

Có lẽ Thừa An nghe thấy tiếng la của Dận Nga, cậu lập tức buông tay hắn ra và hơi ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ mặt ngây thơ.

“Không có việc gì, Thập ca không đau.” Dận Nga thấy Thừa An nhìn chằm chằm bản thân, hắn trái lại dỗ dành một câu sau đó giọng điệu có một chút kinh ngạc, “Tại sao lại đột nhiên thích cắn tay?”

Tiểu thái giám được Khang Hi phái lại đây chăm sóc Thừa A nghe thấy và đang muốn lên tiếng giải thích thì lại thấy tiểu a ca đột nhiên hé miệng “A” một tiếng.

Bởi vì Khang Hi từng nói qua với Thừa An cho nên Thừa An biết bản thân ngứa răng và luôn muốn cắn đồ vật là lại mọc răng nên cậu hé miệng muốn cho các ca ca nhìn.

Nhưng mà Dận Nga còn chưa kịp phản ứng lại, hắn nhìn thấy Thừa An nhìn mình và há mồm còn nghĩ là đứa nhỏ đang đói bụng nên lập tức ra lệnh: “Còn không mau chóng cầm đồ ăn tới.”

Nhưng thật ra Dận Đường đã nhìn thấy cái răng trắng nhỏ trong miệng Thừa An khi đứa nhỏ mở to miệng, cho nên hắn nói bằng giọng điệu hơi ngạc nhiên: “Vậy mà đã mọc răng rồi!”

Nghe thấy lời nói của Dận Đường, Dận Tự và Dận Nga đều cúi đầu nhìn xem.

Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy Thừa An, đương nhiên đã biết đứa nhỏ đã mọc ra răng sữa. Tuy nhiên lần này đột nhiên phát hiện bên cạnh cái răng sữa đó lại mọc thêm một cái răng mới.

“Nha, lại mọc răng, chờ cái răng này mọc ra xong là có thể ăn thịt được rồi.” Dận Nga mỉm cười nói khi nhìn mấy viên gạo kê đang mọc ở trên lợi của Thừa An.

Thừa An nghe thấy lời nói của Dận Nga, không biết có phải là mở to miệng quá lâu hay không mà cậu trực tiếp chảy ra một chút nước miếng và sau đó nói: “Thịt thịt……”

Dận Đường bị chọc cười khi nhìn thấy bộ dáng nhỏ này của cậu: “Đứa nhỏ này có thể ăn thịt được không?”

“Còn quá nhỏ.” Dận Tự lắc đầu nói.

Lúc mấy người bọn họ đang nói chuyện thì tiểu thái giám đã bưng dĩa bánh sữa ở trong noãn các lại đây.

“Bánh bánh!” Bánh sữa còn chưa có để xuống thì Thừa An ngửi được mùi hương lập tức kêu lên.

Ngay từ đầu Dận Nga còn nghĩ rằng Thừa An kêu “Ca ca”, chờ khi nhìn thấy được dĩa bánh sữa thì hắn mới phản ứng lại. Nhìn thấy bộ dáng múa may tay nhỏ vô cùng gấp gáp của Thừa An, hắn duỗi tay cầm lấy một cái bánh và đặt vào trong tay Thừa An.

“Ca ca tốt……” Thừa An cầm lấy bánh sữa và không quên khen ca ca một câu, ngay sau đó hai tay cầm lấy bánh sữa và bắt đầu gặm lên.

Bộ dáng ăn bánh sữa của Thừa An rất là tập trung, đôi mắt đen long lanh đều tập trung ở trên tay. Khi gặm còn vui vẻ lắc qua lắc lại hai cái chân nhỏ khiến trái tim của người nhìn đều trở nên tan chảy.

Nhìn thấy Thừa An cắn miếng này đến miếng khác, xung quanh lan tỏa mùi sữa nồng đậm.

“Ăn ngon như vậy sao?” Dận Nga nhìn Thừa An ăn thơm như vậy, yết hầu lăn lộn một chút sau đó cúi đầu nói, “Thừa An, cho ca ca ăn một cái có được không?”

Dận Đường nhìn thấy Dận Nga đã lớn như vậy mà còn thèm thức ăn của trẻ con, hắn cảm thấy Dận Nga thật sự càng sống càng tiền đồ.

“Ca ca ăn!” Thừa An nghe lời nói của ca ca và không hề cảm thấy luyến tiếc, cậu lập tức đưa nửa cái bánh sữa mình đang gặm trong tay lên.

Dận Nga nhìn thấy cái bánh sữa bị Thừa An gặm tràn đầy dấu răng, hắn muốn nói bản thân không phải muốn cái bánh trong tay cậu nhưng sợ từ chối thì Thừa An sẽ khóc nên trong một lúc không biết phải làm như thế nào mới đúng.

“Thừa An tự mình ăn đi, ở đây vẫn còn rất nhiều bánh sữa.” Dận Tự duỗi tay bưng cái dĩa lại đây giải vây cho Dận Nga.

Thừa An nhìn thấy dĩa bánh sữa, không chờ Dận Nga mở miệng thì cậu lập tức cầm một cái bánh lên đưa cho hắn: “Ca ca ăn……”

“Thừa An thật ngoan!” Sau khi Dận Nga khen một câu xong rồi cầm lấy cái bánh.