Sau khi Khang Hi nhéo mặt Thừa An xong ông tùy tay cầm lấy cái hộp ở bên cạnh.
Ấn vào cơ quan thì phát hiện đây là một món đồ chơi dùng để dỗ trẻ con, ông không cần nghĩ cũng đoán được tất nhiên là một người trong nhóm của Dận Nga đã mang cái này tới đây.
Thừa An nhìn cái hộp trong tay a mã, cậu lập tức lại nhớ tới các ca ca. Đương nhiên, lúc này đây nhớ tới không phải nhóm Dận Chân bọn họ mà là các ca ca khác.
“Ca ca nha……” Y vừa nói vừa bò đến trong lòng ngực của Khang Hi, đầu nhỏ hơi ngửa lên.
Khang Hi nghe thấy lời nói của Thừa An, ông không khỏi nói: “Con thật ra lúc nào cũng nhớ thương bọn họ.”
Nghĩ đến lúc nãy Thừa An mới bị mấy cái ca ca kia lăn lộn xoay quanh, bây giờ lại nhắc tiếp nữa nên đáy mắt của Khang Hi lộ ra một tia bất đắc dĩ.
“Ca ca ê a……” Thừa An lại nói một câu, còn vươn hai tay nhỏ bé của mình lên.
Cậu thật ra rất thông minh, biết dùng ngón tay của mình để đại biểu cho rất nhiều ca ca khác. Nhưng ở trong mắt Khang Hi, đứa nhỏ này căn bản không quen biết các a ca khác nên tự nhiên không có khả năng hiểu được ý nghĩ của cậu.
Ông nghe thấy đứa nhỏ này kêu “Ca ca” không ngừng, cuối cùng Khang Hi cũng chỉ có thể nói một câu: “Được rồi, chờ ngày khác lại để bọn họ tới xem con.”
Ý của Khang Hi là lần sau truyền Dận Chân hoặc Dận Tự tới xem cậu nhưng Thừa An lại cho rằng a mã đang nói đến các ca ca khác.
Phụ tử hai người ông nói gà bà nói vịt nhưng thật ra lại cùng thống nhất một ý kiến, Thừa An không tiếp tục “Ê ê a a” với a mã nữa mà là sau khi gật gật đầu thì bắt đầu cầm lấy cái tay nhỏ của mình và bắt đầu gặm.
“Còn ra thể thống gì nữa.” Khang Hi nhìn thấy đứa nhỏ đang gặm tay của mình, ông vừa kéo tay của cậu xuống vừa nói.
Thừa An liếc nhìn a mã một cái, một lúc sau lại bỏ tay vào trong miệng.
Khang Hi thấy vậy trực tiếp nâng cằm đứa nhỏ lên và nói: “Hé miệng cho trẫm nhìn một cái.”
“A……” Sau khi Thừa An lại gặm một ngón tay, cậu ngoan ngoãn hé miệng ra.
Cậu chẳng những mở miệng và đi đường sớm, răng lớn lên cũng không hề chậm. Lúc trước đã mọc ra hai cái răng cửa, bây giờ ở phía dưới hai cái răng cửa lại toát ra thêm một viên gạo kê.
Lúc trước mới vừa mọc răng Thừa An có một thời gian rất thích cắn tay của mình cho nên Khang Hi mới suy đoán có phải đứa nhỏ này lại mọc răng nữa không? Bây giờ nhìn thấy thì thật sự là lại mọc răng nữa.
“Thật đúng là lại mọc răng.” Khang Hi là nhìn đứa nhỏ từ mới sinh ra đến lớn như bây giờ, ông nhìn thấy đứa nhỏ lại bắt đầu mọc răng. Cái loại cảm giác chứng khiến đứa nhỏ trưởng thành khiến ông khó có thể hình dung được.
Sau khi cho a mã xem răng xong, cái loại cảm giác ngứa răng này khiến Thừa An không tự giác lại cắn tay mình tiếp, cậu không chỉ có cắn tay mà còn cắn đồ vật bên cạnh mình nữa.
Tuy rằng tìm cá nhân lúc nào cũng ở bên cạnh đứa nhỏ này để sửa lại cái tật xấu này không phải là việc gì khó nhưng nhìn bộ dáng không thoải mái khi không được cắn đồ vật của Thừa An, Khang Hi lại cảm thấy có chút đau lòng nên ra lệnh cho Ngự Thiện Phòng làm một chút đồ ăn Thừa An có thể ăn để cho Thừa An có thể cắn chơi.
Trong cung ai chẳng biết vị Nhị Thập Tứ a ca này hiện đang sống ở Cung Càn Thanh, đãi ngộ cũng không giống như các a ca bình thường. Bởi vậy Ngự Thiện Phòng không dám chậm trễ, bọn họ cố gắng hết sức mình làm ra bánh sữa xong rồi đưa lại đây.
Bánh sữa được làm rất tinh xảo có độ dài và dày bằng ba đốt ngón tay cái, vị vừa miệng lại không quá cứng để không làm tổn thương mấy cái răng nhỏ của tiểu a ca. Suy xét đến bây giờ tiểu a ca không thể ăn được hương vị nặng cho nên chỉ bỏ một chút đường, khi ăn lên thì nghe được mùi sữa thơm nồng và chỉ hơi ngọt.
Sau khi bánh sữa được đưa lại đây, Khang Hi nếm thử một cái trước. Ông vừa bắt đầu ăn thì Thừa An trong lòng ngực đã ngửi thấy mùi hương và đứng dậy.
“Trẫm thật là sinh ra một con mèo tham ăn.” Thấy đứa nhỏ này một lúc cũng không chờ được, Khang Hi càng muốn giơ tay lên cao không muốn cho đứa nhỏ ăn.