Chương 10

Các báo cáo trận chiến hàng ngày đã ngừng kể từ ngày đó.

Tin tức về Ninh Dịch, cùng tia may mắn và hy vọng cuối cùng của toàn bộ hoàng thành đều biến mất trong biển nước.

Bầu trời u ám, trong sân tràn ngập gió lạnh, ta đang lơ đãng đi loanh quanh thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh khô khốc ở gần bức tường phía sau.

Ta nghe âm thanh đó và ngay lập tức không thể cười hay khóc được.

Tạ Dương mặc đồ màu đỏ tươi, dễ dàng thấy được, thở hổn hển, chật vật kéo bức tường sân cao, giống như chiếc đèn l*иg đỏ bị gió treo trên tường.

Ta không nói nên lời nhìn những viên gạch bị hắn kéo xuống đất vỡ thành nhiều mảnh, tôi tức giận muốn bật cười.

“Anh là người đầu tiên trong lịch sử trèo tường phủ công chúa một cách công khai như vậy rồi treo mình lên tường không xuống được. Nếu Ninh Nghị có ở đây…”

Lòng chùng xuống, sững sờ một lúc, nuốt chửng nửa lời sau.

Tạ Dương đổ mồ hôi, cười đến răng không thấy mắt, nhìn thấy vẻ mặt của ta, hắn thận trọng hỏi.

“Anh đã nghe nói về Ninh Dịch rồi phải không?”

Ta im lặng gật đầu.

"Tiểu công chúa, bây giờ là như thế này, cưới ta đi, mọi chuyện sẽ yên tâm." Tạ Dương di chuyển trọng lượng về phía trước, cố gắng giữ vững cơ thể trên tường.

"Lại nói nhảm nữa, sao vậy, ngươi không sợ Bát tỷ mẹ chồng đánh ngươi sao?"

“Nếu bệ hạ bằng lòng để Bát công chúa kết hôn thì ngay từ đầu đã không đến lượt ngươi.” Tạ Dương có chút sốt ruột: “Ngươi ngốc à?”

Ta nhướng mày, hiếm khi tên ngốc này nói được điều gì hợp lý.

Gió càng lúc càng mạnh, lá cây bên tường bị thổi xào xạc, ngay cả giọng nói của cũng nhỏ dần.

"Giờ thì ngươi đã biết rồi, biết rằng dù có cố gắng đến đâu thì tất cả cũng vô ích."

Tạ Dương nghẹn ngào một lát, sau đó kiên quyết hét lên: "Ta đi cầu xin dì, bệ hạ sẽ luôn đồng ý bất cứ điều gì dì ta nói."

Khẽ thở dài, ta ngẩng đầu nhìn Tạ Dương: “Tạ Dương, cảm ơn, nhưng không cần.”

"Này, tin ta. Nếu ta đi bây giờ, ta chắc chắn sẽ có được ngay khi ta yêu cầu."

Gió thổi có chút lạnh, tôi xắn tay áo lên, xoay người đi về, suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định cõng chó nhỏ trên lưng.

Cô vẫy tay về phía hắn, chào hắn một tiếng.

"Lam Thư, lát nữa gửi thuốc trị vết bầm tím cho Tề tỷ, bảo cô ấy lấy trước cho Tạ Dương."

Quả nhiên buổi tối nghe nói Tạ Dương vào cung thỉnh kiến, bị Tạ phi đánh đập dã man, về đến nhà bị biệt giam.

Đầu bút dừng lại, ta lắc đầu cười.

Nghĩ lại, dù ta với hắn đã cãi nhau từ nhỏ nhưng hắn vẫn sẵn sàng giúp đỡ ta như thế này khi gặp khó khăn, có thể coi như một người bạn suốt đời.

Thời hạn đang ngày càng đến gần, ta nhìn giọt nước nhỏ giọt trong sân vuông, lặng lẽ chờ đợi con dao lớn treo trên gáy rơi xuống.

Của hồi môn được mang vào nhà như nước, như thể biết đây là lần cuối cùng khiến ta hơi choáng váng.

Sờ vào tấm gấm mềm mại bỗng chốc không muốn buông tay, ta vẫn nhớ hồi còn trẻ, ta đã khao khát những bộ quần áo rực rỡ lộng lẫy này nhưng hiếm khi có được một phần.

Hiện tại rõ ràng là hôn nhân ảm đạm như vậy, nhưng ít nhất bởi vì tôn nghiêm của hoàng tộc, bộ mặt công chúa đã được một lần viên mãn.

Ta luôn cảm thấy một chút mỉa mai.

Quay sang khoảng không gian rộng rãi nơi Ninh Dịch thường luyện võ, lúc này, nơi đây trống rỗng, chỉ có chú chó tội nghiệp đang rêи ɾỉ khe khẽ.

Dù có người giúp việc hàng ngày đến chăm sóc nhưng nó vẫn sụt cân rất nhiều.

Ta bế nó lên, nó bò vào lòng tôi một cách đáng thương, ta thở dài và chạm vào cái đầu nhỏ đầy lông của nó.

“Ngươi cũng lo lắng cho chàng à?”