Chương 7

Sau khi Lục Ngạo Thiên làm chứng, nữ cảnh sát ho khan hơn một lúc lâu mới đè nụ cười xuống, vội gật đầu ghi chép: "Được được, dì sẽ viết rõ ràng.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lục Ngạo Thiên làm động tác khẽ gật đầu hết sức lão luyện, sau đó giương mắt cho Quý Nặc một ánh mắt khiến cậu an tâm.

Ở góc nhìn của Quý Nặc chính là một nhóc tỳ ba bốn tuổi nhíu mày chớp mắt, thoạt nhìn dáng vẻ vô cùng không thoải mái.

Cậu lập tức nâng cằm nhỏ của đứa nhỏ lên kiểm tra: "Làm sao vậy Ngao Ngao, là có cát trong mắt sao? Chú thổi cho con.”

Lục Ngạo Thiên: "......"

*

Sau đó nữ cảnh sát lại hỏi thân thế của Lục Ngạo Thiên, cân nhắc đến tính không xác định của hiện trạng, Lục Ngạo Thiên cũng không nói thẳng ra.

Hắn lợi dụng tuổi tác làm ưu thế để cố ý nói năng lộn xộn, chỉ nói là từ nhỏ mình bị lừa bán rồi trốn ra ngoài, về sau lại bắt đầu giả bộ mơ hồ nói đau đầu không nghĩ ra.

Cảnh sát không hỏi được thông tin cụ thể hơn, vì thế dựa theo quy trình của trẻ em lạc đường dẫn hắn đi thu thập mẫu máu.

Nếu như số liệu mẫu máu của cha mẹ đứa bé đã được ghi vào hệ thống tìm người thân, cục cảnh sát bên này đệ trình mẫu máu của đứa bé lên, vài ngày là có thể giúp đứa bé tìm được cha mẹ ruột, trước khi tìm được cha mẹ Lục Ngạo Thiên sẽ tạm thời được đưa đến viện phúc lợi sinh sống

Quý Nặc cầm cổ tay gầy như que củi của đứa bé, phát hiện vết thương trong khuỷu tay hắn còn đang rỉ máu.

Loại vết bị tổn hại ngoài da này theo lý bôi thuốc thúc đẩy khép miệng vết thương thì hẳn là rất nhanh có thể kết vảy mới đúng, Quý Nặc nhíu mày: "Khả năng đông máu trên người Ngao Ngao không tốt lắm?”

Lục Ngạo Thiên đúng là có chướng ngại khó tụ máu nhẹ, nhưng là một đứa trẻ lang thang ngay cả cha mẹ cũng không nhớ, hắn chỉ có thể mờ mịt lắc đầu: "Không biết.”

Nói xong lại nhanh chóng cúi đầu, bởi vì giọng trẻ con kỳ quái của mình mà run rẩy toàn thân lần nữa.

Quý Nặc muốn phản ánh với cảnh sát một chút về vấn đề đông máu của đứa bé, lại bị bàn tay đen cầm lấy ống tay áo, nhóc tỳ quơ quơ ống tay áo của cậu, ngẩng đầu lên, thân hình quá mức nhỏ gầy nên đôi mắt có vẻ đặc biệt lớn, giọng điệu trẻ con nói: "Không có việc gì, chờ một chút, là tốt rồi." Lúc này Lục Ngạo Thiên nói rất chậm, tuy rằng giọng nói rất nhỏ nhưng từng chữ lại phát ra rất rõ ràng.

Quý Nặc luôn cảm thấy ánh mắt đứa nhỏ và lúm đồng tiền rất giống cậu, lúc này thay đổi góc độ lại nhìn thấy bóng dáng một người khác từ trên mặt đứa nhỏ.

Nghĩ đến người kia sắc mặt Quý Nặc phức tạp trong nháy mắt, lập tức cúi người sờ sờ đỉnh đầu đứa nhỏ: "Vẫn phải nói một tiếng với chú cảnh sát, đến lúc đó truyền đạt cho nhân viên cô nhi viện mới có thể phòng ngừa vạn nhất.”

Ấn tượng của Quý Nặc đối với mấy đứa nhỏ còn dừng lại ở đứa bé mà mẹ kế cậu dẫn tới nhiều năm trước, cường tráng giống như nghé con, chỉ cần không hài lòng sẽ om sòm lăn lộn trên đất, mẹ kế sẽ kêu tâm can bảo bối rồi ôm lấy đối phương, không gì không đồng ý mà dỗ dành.

Đứa nhỏ trước mắt này bị thương nhiều chỗ mà không kêu đau, miệng vết thương không cầm máu cũng không muốn gây thêm phiền toái cho người khác. Ngoại trừ bệnh nhân không có cảm giác đau, làm sao có người sẽ không cảm thấy đau đớn chứ? Chẳng qua là bởi vì không ai để ý mới có thể nuôi thành thói quen như vậy.

Thấy vẻ mặt đứa bé không đồng ý, Quý Nặc suy nghĩ một chút tiếp tục mềm giọng dỗ dành: "Sau này bị thương phải nhớ nói với dì trong viện phúc lợi, biết không?"

Đứa trẻ tiếp tục không thay đổi sắc mặt, hắn thật sự lười giải thích với đối phương sự cường đại của mình.

Sau khi nói về vấn đề đông máu với cảnh sát, Quý Nặc không có lý do gì để ở lại nữa, cậu ngồi xổm xuống nói lời tạm biệt cuối cùng: "Chú còn có việc phải đi trước, Ngao Ngao đừng sợ, ba mẹ nhất định sẽ tới đón cháu.”Lục Ngạo Thiên phủ định ở trong lòng, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu bằng vẻ mặt nghiêm túc, người này có ân cứu giúp, để cho đối phương an tâm cũng được.