Sau khi mọi người đi rồi, nhân viên tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn cho bữa sáng có hơi xấu hổ hỏi: "Vậy... thầy Tiểu Quý, buổi sáng thầy định làm cái này?"
Quý Nặc một bên nhanh chóng rửa sạch nấm ganba trên tay, một bên gật đầu lên tiếng trả lời, những thứ này đủ cho cậu làm một đĩa bột mì lớn, cộng thêm bột mì còn lại trong phòng, cậu và Ngao Ngao có thể ăn rất nhiều bữa miễn phí.
Điều này khác một trời một vực với kế hoạch ban đầu của tổ tiết mục, trên thực tế bọn họ dự định dùng chi phí ăn ở ép các khách quý làm công kiếm tiền.
Ngôi nhà nhỏ của nhà giàu nhất là 120 tệ một ngày, khách sạn địa phương là 80 tệ một ngày, tứ hợp viện truyền thống của nhà giàu là 60 tệ một ngày, nhà trệt của nhà nông bình thường là 40 tệ một ngày.
“Phòng nguy hiểm” giống như Quý Nặc ở chính là nhà hoang phế rách nát cho nên không mất tiền thuê, nhưng muốn vào ở không chỉ phải tự mình dọn dẹp, còn cần xử lý cửa sổ vách tường, ngày đầu tiên vào ở tất nhiên phải tốn ba mươi tệ mua băng dính.
Mà phòng này người bình thường đều khó có thể chịu đựng, sau khi ở một đêm cho dù là vay tiền cũng sẽ dọn ra ngoài, lui một vạn bước mà nói còn có ba bữa cơm cần giải quyết, ban ngày làm công kiếm tiền là chuyện các khách quý nhất định phải làm.
Hơn nữa các khách quý sẽ phát hiện làm công một ngày khổ cực như trâu bò căn bản không kiếm được bao nhiêu tiền, đây đều là cách cũ của Oa Tống, khách quý mời tới càng nổi tiếng thì hiệu quả sẽ càng tốt.
Kết quả chuyện gì đã xảy ra với Quý Nặc? Chưa đến sáu giờ đã thức dậy giặt chăn phơi nắng, thoạt nhìn không chỉ không muốn dọn ra ngoài, còn định ở lâu dài?!
Hơn nữa những thứ rách nát trong phòng bếp kia căn bản không phải bọn họ chuẩn bị cho khách quý, là vì lúc đầu fan bất bình nên tổ tiết mục dùng để giải vây.
Tuy rằng thoạt nhìn đồ vật vừa bẩn vừa rách nhưng đều không quá hạn, công cụ nồi sắt dính đầy dầu đều là vì chống phân hủy, gian phòng này dán nhãn là phòng ở miễn phí chính là lo lắng khách quý sẽ không tìm được "phúc lợi ẩn giấu", nhưng mà các khách quý đều là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, căn bản không phát hiện được thì có thể trách ai?
Hiện tại thì tốt rồi, đêm trước khi chia phòng xong tổ tiết mục tràn đầy tự tin nói cho Quý Nặc, tuy rằng phòng thần bí kém một chút, nhưng toàn bộ trong phòng này thuộc về cậu hoàn toàn miễn phí, lúc ấy có bao nhiêu hả hê khi người gặp họa thì lúc này hối hận bấy nhiêu.
Cùng lúc đó những khách mời khác sau khi biết được tiền phòng đã kêu thảm thiết liên tục, sau khi ghi nợ bữa sáng xong gian nan ăn cơm, đang chuẩn bị cho công việc gian khổ hôm nay.
Nhưng bên phía Quý Nặc, nhân viên công tác cầm nguyên liệu nấu ăn muốn ghi nợ cũng không ghi nợ được.
Rất nhiều người xem đều là chạy tán loạn trong mấy phòng phát sóng trực tiếp, có vài người thì cùng nhau xem cả, chỉ mở âm thanh của một phòng trong đó, bốn nhà so sánh, tên xui xẻo Quý Nặc rút được phòng nguy hiểm này lại trở thành người sống tốt nhất, đám anti-fan này làm sao chịu được.
[Kịch bản của Quý Nặc thật cứng ha, đêm trước cố ý cho hắn phòng rách nát để hắn biểu hiện, hôm nay lại tránh ống kính biến ra nấm ganba cho hắn?]
[+1, tôi đến từ tỉnh A đấy, nấm ganba là loại nấm ăn hoang dã vô cùng quý giá, nhiều khi người bản địa lên núi cũng không nhặt được, Quý Nặc là người lạ mà lại tùy tiện tìm được ở trong sân, nói ra ai tin!]
[Đúng vậy, cố ý phơi chăn chắn ống kính đúng không.]
Bên kia Quý Nặc xử lý tốt hơn một cân nấm ganba, ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên công tác đứng ở ngoài ống kính có hơi đáng thương, cụp mắt liếc nguyên liệu nấu ăn đối phương cung cấp.