Ý cười bên môi Quý Nặc càng thêm sâu sắc: "Không cần khách khí, vậy chú có thể sờ đầu cháu không?”
Tuy rằng máy phát sóng trực tiếp bị chuyển dời đến trong sân, nhưng bên cạnh hai người treo một cái chăn, ống kính cũng không quay được cái gì, rất hiển nhiên Lục Ngạo Thiên cũng cân nhắc đến điều này, im lặng một lát sau dùng giọng điệu giả vờ lão thành nặng nề hỏi: "Cho chú sờ đầu chú sẽ giúp tôi giữ bí mật?"
Quý Nặc lắc đầu, cười giải thích trước khi Lục Ngạo nhe răng sữa: "Không cho xoa đầu cũng sẽ giữ bí mật.”
Lục Ngạo Thiên nghe vậy vẻ mặt phức tạp nhìn cậu một cái: "Vì sao?”
Tuy rằng Lục Ngạo Thiên luôn luôn coi Quý Nặc là tay sai, nhưng cũng biết ngại hết thảy chỉ là đơn phương do mình tự nghĩ vậy, tuyệt đối không nghĩ tới Quý Nặc tự mình có ý thức quản lý mạnh như vậy... Hắn không hiểu.
Quý Nặc đỡ hắn dậy: "Cháu không thích đương nhiên chú không thể nói, đó là chuyện riêng tư của cháu." Nói xong vỗ nhẹ bàn tay đen nhỏ của hắn, định đứng lên dẫn đứa nhỏ đi rửa tay.
Tuy rằng còn đang phát sầu bữa sáng, nhưng cậu có thể pha bình sữa lót bụng cho đứa nhỏ trước.
Kết quả lúc mở bàn tay đen nhỏ ra cậu mới phát hiện, lòng bàn tay đứa nhỏ ngoại trừ cỏ dại còn nắm chặt từng mảnh cánh quạt nền đen viền trắng giống như vụn bút chì.
Cùng với hương thơm đặc biệt mà nó tỏa ra, Quý Nặc gần như có thể xác nhận rằng đây là một loại nấm ăn được hoang dã rất quý giá, nấm ganba!
Quý Nặc cúi đầu mới chú ý tới, trên mặt đất chính là một đóa nấm ganba đã bị đứa nhỏ nhổ đến nửa hói.
Dáng vẻ chỉnh tề một nửa kia thoạt nhìn giống nhau như đúc với cây nấm cậu đã từng được phổ cập khoa học, sở dĩ cậu sẽ nhớ rõ ràng như vậy, một là bởi vì giá cả thứ này đắt đến mức cậu không cách nào lý giải, một cân một ngàn còn liên tục tăng giá, hai là bề ngoài thứ này thoạt nhìn vô cùng không giống thứ có thể ăn được, lại được xưng là tuyệt đỉnh nhân gian.
Quý Nặc lần đầu tiên bị bánh nhân thịt đập trúng, thật sự hơi khó có thể tin, một đóa nấm ganba lớn như vậy không chỉ có thể giải quyết bữa sáng của bọn họ...
Lục Ngạo Thiên đã đứng lên, nghiêm túc tự hỏi mình có cho phép đối phương sờ đầu hay không? Suy nghĩ trăm chuyển, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập một lời khó nói hết.
Một lát sau Lục Ngạo Thiên giậm mạnh chân, vẻ mặt ngưng trọng hít sâu một hơi: "Chú... sờ đi!"
Kết quả Quý Nặc vội vàng kéo hắn sang bên cạnh: "Ngao Ngao! Dừng chân!" Đứa nhỏ này nhổ nấm đến nửa hói còn chưa tính, lại muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt, có thù oán gì?
Quý Nặc cầm lấy cành cây bên cạnh đào nấm từ trong đất lên, cũng vô cùng cẩn thận nhặt lên những mảnh vỡ Lục Ngạo Thiên đã cào hỏng.
Sau đó tựa như đang cầm vật gia truyền gì đó, hai tay cầm một đóa nấm ganba lớn cũng không khép lại được đi trở về, đi tới cửa mới nhớ tới thằng nhóc.
“Ngao Ngao, về đây nào". Quý Nặc gọi đứa nhỏ đứng ở góc sân.
Lục Ngạo Thiên mím chặt miệng, giẫm lên cái hố nhỏ mà Quý Nặc đào nấm để lại.
Quý Nặc nhíu mày: "Chú muốn làm nấm ganba siêu ngon, cháu không đến sao?”
Chỉ thấy động tác của bóng dáng nhỏ cách đó không xa dừng lại, một lát sau không được tự nhiên xoay người lại, lạnh lùng nói: "Chú đã bỏ lỡ cơ hội sờ đầu, siêu cấp ăn ngon cũng không được.”
Nói xong cái mông nhỏ xoay một cái, trước mặt Quý Nặc xoay người vào phòng.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, ngoại trừ một bộ phận người treo máy bị giọng gào thét của bé con đánh thức tỉnh lại, còn có một phần là cố ý dậy sớm muốn xem hôm nay tổ tiết mục muốn quậy đυ.c nước thế nào.
Tuy rằng nghe được giọng nói non nớt, nhưng Lục Ngạo Thiên không khống chế được thì nói chuyện cực kỳ không rõ, sau khi bị radio cách đó một đoạn bắt được, chính là rầm rì rầm rì, ngoại trừ giọng nói trẻ con thì người xem cũng không nghe rõ cái gì.