Lập tức rũ tung chăn lên, cười cười với nhóc tỳ trong ngực, dùng âm lượng chỉ có lẫn nhau có thể nghe được nhẹ giọng hỏi: "Có phải tối hôm qua trước khi ngủ uống quá nhiều sữa đúng không?"
Lục Ngạo Thiên đỏ mặt nhe răng trắng, lộ ra vẻ hung dữ.
Quý Nặc một bên đưa tay thăm dò diện tích chỗ ướŧ áŧ, một bên nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, ngày hôm qua không phải bác sĩ đã nói sao? Ngao Ngao của chúng ta trước đây không đủ dinh dưỡng, tuy rằng bốn tuổi nhưng thân thể phát dục chậm một bước, hơn nữa coi như là bảo bảo bốn năm tuổi bình thường cũng không nhất định có thể hoàn toàn khống chế chuyện ban đêm bài tiết nướ© ŧıểυ.."
Thân thể cứng ngắc của Lục Ngạo Thiên dần mềm nhũn dưới giọng nói dịu dàng của Quý Nặc, đối phương lại không chê cười mình cũng không trách cứ?
Sắc mặt Lục Ngạo Thiên khó coi, nghẹn một lát nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi, không phải bảo bảo.”
“Được được được, cháu là Ngao Ngao, không phải bảo bảo". Cậu nhanh chóng xác nhận mưa rào ban đêm của đứa nhỏ này cơ bản đều tập trung trên áo khoác dày của mình, trong lòng Quý Nặc còn thoải mái không ít.
Dù sao chăn và đệm bông đều sáng màu, không có cách nào giặt sạch nướ© ŧıểυ nên chỉ có thể tiến hành bồi thường, tuy rằng bồi thường không được bao nhiêu tiền, nhưng một khi thương lượng vậy phỏng chừng chuyện đái dầm sẽ không thể giấu được, đứa nhỏ sẽ lại quăng tất cả mất, Quý Nặc nghĩ đến chuyện kẹp miệng không rõ cách đây không lâu lại muốn cười, thật sự là quá đáng yêu.
Cậu hắng giọng, vừa nháy mắt vừa nói với bạn nhỏ: "Bên ngoài lạnh, cháu chờ trong chăn trước, chú đi lấy quần áo cho cháu.
Bàn tay nhỏ bé của Lục Ngạo Thiên nắm chặt chăn, mở tròn đôi mắt hoa đào vốn đã đầy đặn, yên lặng nhìn về phía bóng lưng Quý Nặc rời đi.
Quý Nặc rất nhanh đã lấy về một bộ quần áo thể thao màu đen làm chủ, áo đen quần đen thêm một cái tay áo ngắn màu trắng, bên trong còn quấn một túi khăn ướt trẻ con.
Quý Nặc đứng bên giường kéo chăn che cho nhóc tỳ, dùng giọng điệu vô cùng ngây thơ hỏi: "Ngao Ngao có thể tự mình thay quần áo đúng không?"
Lục Ngạo Thiên bĩu môi, cúi đầu đáp.
Quý Nặc mang theo hai cái áo khoác dày, một cái là chất liệu áo gió mỏng, một cái khác là áo len mềm mại, cũng may lót dưới người đứa nhỏ là áo gió không thấm nước, hơn nữa tuy rằng nửa người trên của đứa nhỏ dựa vào trong lòng cậu nhưng mông nhỏ vẫn luôn ở trong áo gió, buổi tối ngủ cũng không loạn lung tung.
Chờ đứa nhỏ thay xong, Quý Nặc lấy cớ mình phải thay quần áo mới che ống kính lại, sau đó hai dùng áo khoác bọc quần áo bẩn cuộn lại, ngay cả đệm chăn của hai người cũng ôm vào trong sân.
Chăn đệm bằng chất liệu bông trực tiếp phơi lên, còn lại bao gồm ga giường chăn đều được cậu rửa sạch một phen, đồng thời treo ở trong sân phơi nắng, cũng may tuy rằng sân của căn phòng nguy hiểm này cũng cũ nát hoang vu, nhưng coi như rộng rãi, nếu không cũng không đủ cho cậu phơi.
Cậu dùng hết toàn bộ dây phơi quần áo trong sân, đi thẳng đến góc sân.
Sáng sớm bụng rỗng làm việc khiến cậu có hơi hạ đường huyết, hơn nữa luôn có thể ngửi được một loại mùi thơm nhàn nhạt, giống như là nhà ai nấu cơm thổi qua, làm cho cậu càng ngửi càng đói.
Quý Nặc đang suy nghĩ buổi sáng nên ăn bánh nướng lót dạ hay là giải quyết như thế nào, trong phòng bếp có gạo mì nhưng không có nguyên liệu nấu ăn... Lấy hành động của tổ làm chương trình đêm trước, cậu đoán căn phòng thần bí này của cậu chắc chắn không có bữa sáng.
Vừa quay đầu lại đã thấy Lục Ngao Ngao không biết ngồi xổm ở vị trí cách cậu ba bước từ lúc nào, đang cúi đầu chuyên tâm nhổ cỏ.
Quý Nặc cười đi qua, suy nghĩ một chút vẫn ngồi xổm xuống: "Sao cháu không ở trong phòng chờ chú?”
Lục Ngạo Thiên một bên ở trong lòng tự nhẩm đi nhẩm lại cái từ kia, một bên phức tạp mà mặt lên: "Chú giúp tôi giặt...... Cảm ơn.”