Sau đó dán các vết nứt trên tường bằng tờ báo, cánh cửa tạm thời được đặt sang một bên, rồi Quý Nặc lại bắt đầu thu dọn chăn đệm trên giường.
Không khác nhiều lắm so với cậu suy nghĩ, ga giường đệm chăn trong ngăn tủ cũng giống như gạo mì dầu mỡ là tổ tiết mục đặc biệt chuẩn bị, nhìn qua thấy rất rách nát trên thực tế là có thể sử dụng, cậu cảm giác là đệm chăn lấy ra từ tầng dưới chót ngăn tủ nhà có mùi hương đặc trưng, đây là mùi vị lưu trữ đã lâu không dùng đến.
Kiếp trước thời thơ ấu khổ cực đối với Lục Ngạo Thiên mà nói thật sự quá xa xôi, thấy đàn em tay chân nhanh nhẹn cũng không quan tâm. Dù sao hắn đường đường là Long Ngạo Thiên, cho dù hổ xuống đồng bằng cũng phải là người ra lệnh.
Bạn nhỏ Lục Ngạo Thiên nhéo mũi dời băng ghế nhỏ của mình ra xa, ôm bình sữa ấm áp thỉnh thoảng uống một ngụm.
Quý Nặc dán tường xong đã gần chín giờ, cân nhắc đến điều kiện có hạn nên cậu trực tiếp trải ga giường đệm chăn lên, cũng may cậu sợ trong núi lạnh nên mang theo hai cái áo khoác dày, vừa vặn có thể trải cho Ngao Ngao một cái giường nhỏ sạch sẽ.
Cuối cùng Quý Nặc cũng dọn dẹp xong phòng ngủ có thể ở được, Lục Ngạo Thiên cũng uống hết ba trăm ml sữa trong bình sữa.
Hai cha con trở lại phòng bếp nấu nước rửa mặt đánh răng, Quý Nặc vỗ vỗ cái bụng nhỏ của hắn: "Đã no chưa?"
Lục Ngạo Thiên trước đó không lâu đã từ chối uống sữa, sắc mặt thay đổi, đưa tay ngăn cái bụng ếch nhỏ của mình không cho cậu sờ, không cam lòng nói: "Miễn cưỡng ổn, không có lần sau.”
Đôi môi tái nhợt của Quý Nặc mím lại hiện ra một chút màu hồng nhàn nhạt mới coi như đè được ý cười xuống, ôn hòa lên tiếng: "Được, ngày mai chú nhất định sẽ không để Ngao Ngao đói bụng.”
Trên đỉnh đầu hai người treo một bóng đèn trắng sáng phủ đầy bụi bặm, ánh đèn vàng chiếu vào đáy mắt Quý Nặc phảng phất như có nhiều ngôi sao, Lục Ngạo Thiên chớp chớp mắt hoa đào tương tự, giật mình một cái mới quay lưng nhẹ giọng than thở: "Tốt nhất là chú nên làm vậy.”
Phong cách màn đạn thay đổi, nhìn thấy lúc này không ít người đều không nhịn được cảm thán:
[Trời ạ tôi dao động, ai có thể từ chối mỹ nhân dịu dàng đây.]
[Không phải nói bên cạnh Quý Nặc luôn không thiếu kẻ hầu người hạ sao? Làm việc nhanh nhẹn như vậy sao giống như đã quen sống khổ ấy?]
[Lần này bám lấy ảnh đế chuẩn bị đầy đủ chứ, tổ tiết mục chia cho cậu ta căn nhà rách nát này khẳng định đều đã chuẩn bị trước.]
[Có thể nhường người qua đường an tĩnh xem Oa Tống được không? Cái gì này kia gì đó, tôi chỉ thích xem kiểu cha con nhuốm đầy mùi khói lửa thế này ở chung với nhau, còn ầm ĩ nữa tôi sẽ muốn phản nghịch đi làm fan Quý Nặc!]
Sau khi rửa mặt, tránh cho da trực tiếp tiếp xúc với chăn đệm dị ứng, Quý Nặc cũng thay sang áo dài tay.
Tổ làm chương trình hạ thấp ống kính phát sóng trực tiếp trong phòng ngủ, để hình ảnh dừng lại ở vị trí cao như giường, như vậy vừa có thể thu được sự tương tác giữa hai cha con ban đêm, cùng với một hình ảnh nằm nghiêng nhỏ, còn không dễ dàng xuất hiện vấn đề phát sóng trực tiếp bị lộ.
Một lớn một nhỏ nằm xuống, trước tiên Quý Nặc khoác áo khoác sạch sẽ của mình lên người đứa nhỏ, sau đó mới đắp chăn lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Ngạo Thiên lập tức nhăn lại, nhưng hắn không phải đứa trẻ bốn tuổi chân chính, biết tình huống trước mắt này là phương án giải quyết tốt nhất mà đàn em có thể cung cấp, cho nên hắn không lên tiếng, chỉ xoay đầu vào trong áo khoác dày của Quý Nặc, phía trên có mùi xà phòng thoang thoảng rất thoải mái.
Quý Nặc đã quen cảm thấy vẫn ổn, đứng dậy đi đóng cửa lại, đèn vừa tắt, trong phòng lâm vào khung cảnh tối tăm.
Bởi vì Lục Ngạo Thiên luôn có thể thay đổi không kẽ hở giữa sự thành thục vượt quá tuổi tác và yếu ớt ngoài dự đoán của mọi người, đây là lần đầu tiên Quý Nặc ngủ cùng đứa nhỏ, không có biện pháp, toàn bộ căn phòng có thể ở cũng chỉ có một cái giường này.