Quý Nặc cười đi ra giếng nước giữa sân múc nước, đun sôi phơi đến nhiệt độ thích hợp rồi rót đầy một chai cho đứa nhỏ.
Một mặt là để cho cậu đỡ đói, mặt khác lo lắng đến việc bạn nhỏ vô cùng thiếu canxi, không chỉ phải uống thuốc bổ dinh dưỡng, bình thường trong ẩm thực cũng phải chiếu cố đến các mặt, cho nên cậu cố ý chọn sữa bột canxi cao, có thể mượn việc này để cho bạn nhỏ dưỡng thành thói quen thích uống sữa thì càng tốt.
Quý Nặc đã quen với thuộc tính không được tự nhiên miệng chê nhưng thân thể thành thực của đứa nhỏ này, lúc trước nói không ăn cá, cậu cũng chỉ chiên phần của mình, kết quả sau khi ra lò đứa nhỏ này chỉ để lại cho cậu một con cá vàng nhỏ.
Quý Nặc bưng khay đi dán tường, còn lại Lục Ngạo Thiên một mình đối mặt một bình sữa lớn ấm áp vừa thơm vừa nồng, đôi mày nhỏ của hắn nhíu chặt.
Lục Ngạo Thiên rất kén ăn, hắn chán ghét tất cả đồ ăn có "mùi lạ", ví dụ như hành gừng tỏi rau thơm rau cần cà rốt, còn có cá rất dễ có mùi tanh và thịt dê có mùi hôi, về phần sữa bò cũng không phải bởi vì mùi vị của bản thân.
Đời trước thẳng đến khi hắn được nhà họ Lục đón về mới là lần đầu tiên được uống sữa bò, bởi vậy bị người ta chê là đồ nhà quê, từ đó về sau một khoảng thời gian rất dài vừa tới gần sữa bò sẽ nhớ tới, uống sữa bò nữa sẽ nếm được một loại mùi sữa tanh người bên ngoài không dễ phát hiện.
Nhưng trù nghệ của Quý Nặc rất có tính mê hoặc, ngay cả canh cá đối phương hầm hắn uống cũng không phát hiện được một chút mùi tanh, đây là kiếp trước đầu bếp ba sao Michelin cũng chưa từng để cho hắn có thể nghiệm.
Tuy rằng trên lý trí hắn rõ ràng ngâm sữa không phải nấu nướng, sữa bò Quý Nặc làm ra trên bản chất chính là sữa bình thường, nhưng hắn nhìn chằm chằm bình sữa lớn kia, trong miệng mình lại không nhịn được tiết ra nước bọt.
Sau khi hình ảnh dừng lại năm phút đồng hồ, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy đứa nhỏ Ngao Ngao kiên quyết không uống sữa ghét bỏ xoay nắp bình có núʍ ѵú ra, ôm lấy bình sữa nặng hàng tấn đứng lên.
Vừa uống còn vừa khó chịu trong lòng, thật sự là tà môn, đàn em mới của hắn sao ngay cả pha sữa cũng dễ uống hơn người khác? Hoàn toàn không trách được ý chí của hắn không kiên định, hơn nữa cái thân thể trẻ con yếu như gà này của hắn không chịu đói được.
Một hơi uống hết nửa bình, trên môi dính một cái "râu bạc" nhỏ, tuy rằng ở phòng bếp chiến tranh tổn hại, nhưng đứa nhỏ cầm bình sữa uống đến mức vẻ mặt thỏa mãn hoàn toàn có thể cắt thành quảng cáo sữa bột!
Lực lượng fan của mẹ trong phòng phát sóng lập tức bùng nổ:
[Trời ạ trời ạ tôi sắp bị đứa con nít này làm cho đáng yêu chết rồi!]
[Ha ha ha ha cười chết Ngao Cảnh Trạch là mi sao? Chụp màn hình làm bao meme biểu tình → Ai nha thật thơm.jpg]
[Tôi vốn chỉ muốn xem thảm trạng của Quý Nặc rồi quay về phòng phát sóng trực tiếp của Phỉ Phỉ... Nhưng căn bản không đi ra ngoài được! A a a bảo bối nhỏ Ngao Ngao đáng yêu quá!!!]
Lục Ngạo Thiên tự nhiên không biết mình đã vững vàng buộc chặt cùng một chỗ với một loạt từ ngữ hắn không thể chịu đựng được "Manh", "Đáng yêu", "đứa nhỏ ngầu lòi".
Sau khi uống hết nửa bình bụng nhỏ có hơi phòng lên, hắn phát hiện không vặn núʍ ѵú lại được, nắp đậy không kín, hắn đành phải hết sức ghét bỏ vặn núʍ ѵú mềm cao su mang trở về.
Ôm bình sữa, mang theo một thân "Sữa tanh" thơm ngào ngạt đi tìm Quý Nặc, đàn em đang làm việc, hắn không ở bên cạnh kiểm định rất khó an tâm, dù sao đêm nay hai người sẽ ở lại nơi này.
Quý Nặc đã quen làm việc từ nhỏ, không chỉ có khí lực làm việc lớn mà còn đặc biệt lưu loát, trong thời gian Lục Ngạo Thiên uống sữa Quý Nặc đã dán vải nhựa lên cả trong lẫn ngoài cửa sổ phòng ngủ nhỏ bị rò rỉ nghiêm trọng nhất, cam đoan một tia xíu cũng không lọt vào được.