Trong lúc mơ mơ màng màng nghe Quý Nặc muốn dẫn hắn đi khám bác sĩ, trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc ngồi dậy: "Không đi!"
Lục Ngạo Thiên sợ Quý Nặc tới nhấc mình lên xách đi, một bên cọ cái mông nhỏ trốn về phía sau, một bên đè nặng giọng sữa gằn từng chữ nói: "Tôi không có bệnh, chú không nên quấy rầy tôi ngủ.”
Quý Nặc càng nghe giọng nói thô trầm cực kỳ không phù hợp với tuổi tác của đứa nhỏ càng cảm thấy nhức tai, trong hạng mục công việc cần chú ý của người lần đầu làm ba ba cũng có nhắc tới, trẻ em thường là sợ hãi bài xích bệnh viện, thậm chí vì vậy mà giấu diếm một ít chứng bệnh.
Quý Nặc cố gắng khuyên nhủ: "Nhưng nghe giọng nói của cháu giống như bị viêm rất nghiêm trọng, chú và cháu đi nghe xem bác sĩ nói thế nào, có lẽ uống hai viên thuốc có thể giảm bớt thì chúng ta sẽ không tiêm nữa.”
Lục Ngạo Thiên nghe vậy mặt đen như đáy nồi, hắn phát hiện đàn em mới của mình thật sự quá ngốc nghếch, hắn nói không thông cho nên dứt khoát xoay người bò xuống giường.
Quý Nặc nhìn nhóc tỳ giơ hai tay trước ngực, đôi mắt màu xanh xám trợn tròn: "Cổ họng tôi không có bị gì!"
Nói xong quay đầu chạy về phía WC, giống như là sợ bị Quý Nặc bắt được, chân ngắn đạp gió chạy thật nhanh.
Kết quả Lục Ngạo Thiên vừa chạy đến phòng khách đã bị Quý Nặc đi hai bước đuổi theo kịp, thoải mái vớt dưới nách hắn xách lên như xách con lần nữa.
Quý Nặc cũng không muốn gây ra tâm lý phản nghịch của đứa bé, hạ giọng nhỏ nhẹ giảng đạo lý với hắn: "Ngao Ngao, lần đầu tiên chú gặp cháu, giọng của cháu không phải như vậy, bây giờ hẳn là nhiễm trùng hoặc là tình huống khác, chúng ta cần đi bác sĩ khám mới có thể xác định nha.”
Lục Ngạo Thiên chán nản, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Quý Nặc mang theo đứa bé không tốn sức chút nào, cất bước đi về phía cửa lớn.
Lục Ngạo Thiên phồng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cũng sắp tức thành cá nóc Châu Phi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cắn răng khôi phục giọng nói trẻ con: "Tôi không có bệnh!"
“Tôi đây giọng nói rất tốt! Cái đồ tôm sú nghĩ nhìu!”
Không chỉ vừa mềm vừa non nớt, còn bởi vì nói chuyện quá nhanh mà nói năng không rõ, giống nhau như đúc với giọng nói mà lần đầu tiên Quý Nặc gặp hắn.
Cái ôm của Quý Nặc thoáng cái đã bị âm thanh quen thuộc mở khóa, cậu thật không nghĩ tới đứa nhỏ ba bốn tuổi còn có thể dùng ngụy âm nói chuyện.
Lục Ngạo Thiên tức chết rồi, điên cuồng đạp chân ngắn ở trong không khí, đàn em thối đáng giận, nên mắng đàn em một trận. Có điều hắn nghĩ lại, nếu chuyện mất mặt đã xảy ra, không bằng hắn thuận thế phòng ngừa chu đáo một phen, dù sao biến thành đứa nhỏ không có nhân quyền, cho dù hắn là Long Ngạo Thiên cũng không thể không làm ra một ít nhượng bộ nho nhỏ.
Vừa bị đặt xuống đất, Lục Ngạo Thiên lập tức khoanh tay, khí phách mười phần tức giận mở miệng: "Lúc này đã biết chưa?”
Quý Nặc cúi đầu nhìn thấy chính là cái bụng ếch nhỏ tròn vo của nhóc tỳ, cánh tay ôm lên vừa vặn kẹt ở phía trên bụng nhô lên, phối hợp với dáng vẻ nhỏ nhắn làm như thật sự có hơi đáng yêu.
Quý Nặc gật đầu: "Chú biết rồi, cổ họng của cháu quả thật không có bị bệnh.”
Lục Ngạo Thiên vừa định ước pháp tam chương* với hắn, để cho đối phương tôn trọng lựa chọn của mình, muốn phát ra âm thanh gì thì phát ra âm thanh đó, không nên phá hình tượng của hắn ở bên ngoài.
(Ước pháp tam chương là thuật ngữ được sử dụng trong lĩnh vực pháp lý để chỉ đến việc lập ra ba quy định quan trọng, đại diện cho các quy định giản đơn khác.)
Nhưng không đợi hắn chuẩn bị xong, chợt nghe Quý Nặc như có điều suy nghĩ cảm thán: "Thì ra giọng trẻ con của cháu là kẹp ra à.”
Lục Ngạo Thiên:...?
Quý Nặc sờ sờ mái tóc lông xù của đứa bé, nhẹ nhàng an ủi: "Chú cảm thấy bất luận có phải giọng trẻ con non nớt hay không cũng không quan trọng, không ai quy định trẻ con nhất định phải là giọng trẻ con non nớt ngọt ngào.”